Tà Y Ma Phi Của Nhiếp Chính Vương

Quyển 1 - Chương 37: Bưu hãn U Tà, ai cùng tranh phong



Edit + Beta : Minh Nguyệt Linh Nhi ^^

Hoa Lộng Ảnh cưỡi ngựa đứng ở chỗ cách bia ngắm ba mươi thước, trên mặt không có chút khẩn trương, tùy tay cầm lấy cung tên, đem mũi tên lắp vào cung, ánh mắt sáng quắc nhìn hồng tâm, ba mũi tên một phát, sưu sưu sưu, trúng hồng tâm!

Toàn trường ồ lên, thuật kỵ xạ bậc này, quả thực là kinh người, nghe xung quanh liên tiếp là những tiếng hút khí lạnh, trên mặt Hoa Lộng Ảnh hiện ra thần sắc kiêu ngạo, đây mới là nàng- thiên hạ đệ nhất mỹ nhân , mọi người chú ý!

Sau đó lại hăng hái, mười mũi tên tất cả đều trúng hồng tâm, âm thanh tán thường chung quanh vang lên không ngừng, mà sắc mặt Tạp Tề Nhĩ Mạt Lạp lại xanh mét, bàn tay gắt gao nắm chặt, chết tiệt! Công chúa đại lục làm sao lại có thuật kỵ xạ bậc này! Đây quả thực là đánh lên mặt nàng hai cái mà, sau này thì nàng làm sao còn chỗ đứng trên thảo nguyên này nữa?!

Mà Hàn Mai và Đạm Cúc lại là vẻ mặt khinh thường, chỉ là mười mũi tên mà thôi, sau đó dùng ánh mắt sùng bái nhìn Tức Mặc U Tà đang nhàn nhã ngồi trên lưng ngựa, tiểu thư của các nàng mới là lợi hại nhất!

Hoa Lộng Ảnh cưỡi ngựa đi đến trước mặt U Tà, vẻ mặt khinh thường nói, "Tới phiên ngươi, chậm rì rì , không phải là không dám so với ta chứ? Bằng không ngươi nhận thua luôn đi, nhưng là đã thua thì đừng có khóc sướt mướt , phế vật!" .

Nghe nói vậy U Tà ngẩng đầu nhìn Hoa Lộng Ảnh, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói "Chỉ là mười mũi tên mà thôi, quả thật là phế vật", lời nói đàng hoàng mà không ngạo mạn, ngữ khí cuồng ngạo mà không mang hèn mọn, làm cho mọi người xung quanh thân đều cấm khẩu, không dám nhiều lời một câu.

Nữ nhân này giống như Tu La địa ngục….

Rõ ràng là không có một chút sát ý nào, nhưng mà thanh âm lại giống như Tu La dưới địa ngục truyền ra ...

U Tà nói ra những lời này, nhìn lướt qua sắc mặt trắng bệch của Hoa Lộng Ảnh, đem mười mũi tên chia ra ở hai bên bàn tay, mỗi tay năm, phân chia đều, khóe miệng khẽ cong lên một độ cong tà tứ, vào lúc mọi người chăm chú nhìn, mười mũi tên đồng loạt bay đi!

Chính là trong nháy mắt, toàn bộ mười mũi tên đều trúng hồng tâm, nhưng mà không đợi mọi người ngây ngốc, bia ngắm cách đó mấy chục thước đã vỡ vụn ra, mà mười mũi tên vẫn tiếp tục xé gió bay đi….

Mọi người nhìn lại chỗ U Tà đang ngồi kia, khoảng cách với bia ngắm ít nhất là sáu mươi thước !

Một khắc, mọi người ồ đầy lên.

"Bổn vương phi không thích lãng phí thời gian, nếu là ta bắt đầu trước, chẳng phải là tốn thời gian thay các ngươi tìm bia ngắm mới", Lời nói U Tà đạm mạc mà lại tùy ý, giống như một trận gió mát thổi qua, phượng mâu màu hổ phách liếc nhìn Hoa Lộng Ảnh sắc mặt khiếp sợ, còn chưa xuống ngựa.

Mọi người ngơ ngác nhìn nữ tử phong tư trác tuyệt đang ngồi trên lưng ngựa , từng trận gió thổi qua, một góc khăn che bị nhấc lên, hé ra dung nhan tuyệt sắc khuynh thành, một thân ngân y phụ trợ, nữ tử càng thêm diễm lệ, mà diễm lệ này, lại không che dấu được khí chất tôn quý cường đại !

Nữ tử như vậy, không cần dùng nhiều ngôn ngữ, liền làm cho người khác không thể nói thêm cái gì.

Mọi người vĩnh viễn cũng không quên được giờ khắc này, không thể quên mất Tức Mặc U Tà giờ phút này, người được gọi là phế vật, là người quái dị, giờ phút này lại chói mắt cỡ nào, làm cho người ta mê luyến cỡ nào.

Liệt Hỏa Kình Thương nhìn U Tà, đồng tử màu đen dần chuyển sang màu lục, khóe môi gợi lên chút ý cười, nàng hoàn mỹ như vậy, cuộc đời này hắn còn cầu gì?

Mà dáy mắt Tạp Tề Nhĩ Mạt Lạp xẹt qua một tia khiếp sợ, không thể không thừa nhận. . . Nàng thật sự rất lợi hại, vừa rồi ngay cả cung tên nàng cũng không dùng, trực tiếp tùy ý ném ra, cũng là chưa từng nhìn bia ngắm, coi chuyện đó như là điều bình thường.

U Tà xuống ngựa đứng yên bên người Liệt Hỏa Kình Thương, nhìn lên trên ghế mà Sơn Man vương đang ngồi, ý tứ kia vô cùng rõ ràng, ta thắng, mau đem Lôi Đình ra cho ta mang đi.

Mà sắc mặt Sơn Man vương như màu đất, nhìn U Tà, lại nhìn Liệt Hỏa Kình Thương đứng bên người nàng, bá khí tùy ý, sau đó mới do dự phân phó thị vệ đem Lôi Đình đi ra, nhưng sau đó lại giống như nghĩ tới cái gì, khóe miệng gợi lên một chút ý cười âm hiểm, muốn Lôi Đình? Có thể, nhưng phải xem ngươi có bản lĩnh làm nó phục tùng không đã !

Không bao lâu, một con tuấn mã màu tuyết trắng chậm rì rì đi tới bãi săn, không ai dám cầm lấy dây cương, con ngươi U Tà nheo lại tinh tế đánh giá Lôi Đình, toàn thân trắng muốt không có một tia tạp mao, ngang mi tâm có một dám lông màu đỏ thắm trông càng thêm uy vũ, quả nhiên là một con ngựa tốt!

Nhưng mà đúng lúc này Lôi Đình đột nhiên nổi lên cuồng tính mãnh liệt, hướng về phía ngoài bãi săn chạy như điên, U Tà không có chút do dự nào, phi thân lên ngồi trên lưng Lôi Đình, nhìn một màn này mọi người đều sợ hãi, tính cách Lôi Đình không kiềm chế được, lập tức mọi người khiếp sợ về lá gan của nhiếp chính vương phi, sợ nàng xảy ra chuyện gì, nhiếp chính vương khẳng định sẽ diệt gọn Sơn Man tộc bọn họ?

Mà Lôi Đình cũng vô cùng giận dữ, bắt đầu điên cuồng chạy loạn, còn kịch liệt lắc lư trái phải, nhằm đem U Tà hất khỏi lưng ngựa, nhưng là dù đá hay lắc như thế nào, người ngồi trên càng nắm chắc ổn định dây cương.

Chạy ra ngoài bãi săn vài trăm thước lại còn điên cuồng chạy loạn, mọi người trong sân sợ tới mức la to, mà U Tà gắt gao ôm chặt cổ ngựa, bốn chân của Lôi Đình nhảy lên, kịch liệt chạy quanh một chỗ, nhưng là vẫn như cũ không thể đem U Tà hất ra.

Giằng co một hồi lâu, móng trước của Lôi Đình nâng lên phát ra tiếng hí thật dài, sau đó liền đem tốc đọ chậm lại, không hề chạy loạn, ngược lại chạy về bên trong bãi săn, U Tà biết, Lôi Đình đã chịu phục tùng.

Sau khi trở lại bãi săn, U Tà nhảy xuống lưng ngựa, mâu trung Lôi Đình nhìn về phía tràn đầy ôn thuần, mà khi nhìn phía những người khác thì vẫn như cũ tràn đầy cuồng ngạo.

Nhìn chi bảo trấn tộc của Sơn Man-Lôi Đình đã bị nàng làm cho phục tùng , tâm Sơn Man vương giống như đang chảy máu, mà sắc mặt Tạp Tề Nhĩ Mạt Lạp lại xanh mét, Lôi Đình này nàng từng thử qua, nhưng lại bị thương đầy người, vẫn không thể làm nó phục tùng.

Liệt Hỏa Kình Thương nhìn tiểu nữ nhân bên người hào quang đang bắn ra bốn phía, phượng mâu màu hổ phách của nàng vẫn như cũ vậy mà giờ này lại chói mắt như vậy!

Tay Hoa Lộng Ảnh gắt gao nắm chặt, đáy mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn, nữ nhân này làm sao có thể cướp đi vinh quang vốn thuộc về nàng, quả thực đáng chết, không giết nàng, thật sự là không hóa giải được mối hận trong lòng!

"Công chúa Hoa Lộng Ảnh, người nhớ rõ phải đem Kim Lũ Y đến nhiếp chính vương phủ của Phong Mâu đấy, bằng không bổn vương phi lại tự mình đến trước phủ.",con ngươi thâm thúy của U Tà xẹt qua một tia cười ý vị thâm trường.

"Không, ta không phục! Ta thừa nhận là ngươi rất lợi hại, nhưng mà lấy bộ dạng của ngươi như thế, làm sao xứng làm Phong Mâu nhiếp chính vương phi ? !" Tạp Tề Nhĩ Mạt Lạp điên cuồng rít gào , nàng sao lại có thể thua như vậy? Như thế nào có thể bại dưới tay của một xấu nữ? Làm sao có thể?!

Nghe được lời như vậy, khóe miệng Hoa Lộng Ảnh xẹt qua một tia đùa cợt, đúng vậy, nàng như thế nào lại quên, nữ nhân này danh tiếng xấu xí đã nổi danh tứ quốc.

Bởi vì Hoa Lộng Ảnh và Tạp Tề Nhĩ Mạt Lạp đứng ở đối diện U Tà, nên thời điểm ngân sa bị gió thổi cuốn lên, không nhìn thấy một góc dung nhan, mà chỉ nhìn thấy một ánh mắt tinh quang rạng rỡ, vừa rồi mootj góc dung nhan như ngọc kia bọn họ lại không thấy được, không nhìn thấy dung nhan nhiếp chính vương phi Phong Mâu dưới ngân sa nên mới nói vậy.

Mà sắc mặt Liệt Hỏa Kình Thương đen lại nhìn lướt qua một lượt những người ở đây, chết tiệt,nữ nhân của hắn mà bọn bọn họ cũng dám mơ ước?!

Mà nghe nói như thể, khóe miệng của U Tà dưới khăn che mặt có chút cong lên, nàng bộ dạng xấu xí không xứng với nhiếp chính vương Phong Mâu? Mà Hàn Mai và Đạm Cúc lại lộ ra vẻ mặt trào phúng nhìn Hoa Lộng Ảnh và Tạp Tề Nhĩ Mạt Lạp, tiểu thư các nàng xấu??......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện