Chương 148: C148: Cậu Ấy Là Người (2)
Đôi mắt của Cale hướng về bàn tay đẫm máu của Choi Han đang nắm lấy cánh tay của Ảo ảnhsư. Cậu đã nghe thấy giọng của Choi Han ngay lúc đó.
"Tôi sẽ chăm sóc thứ đó."
Cale nhìn Choi Han một lượt và quay đi. Sau đó cậu ta nhanh chóng đi về phía sân thượng.
"... Có phải ngươi vừa nói sẽ chăm sóc ta không?"
Cậu nghe thấy giọng nói của Ảo ảnhsư trước khi nghe thấy một tiếng động lớn hơn.
Bàaaaang!
Đó là âm thanh của mái vòm màu đỏ bị phá hủy, và sau đó ...
Bùm!
Cale nhìn về phía bức tường có cửa sổ sân thượng. Trên tường xuất hiện những vết nứt lớn.
"Ugh!"
Ảo ảnhsư đã bị đập vào tường.
"... Tên khốn xấu xa."
Cậu chắc chắn Choi Han đã ném cô ta đi. Tuy nhiên, Cale đã không quay lại để kiểm tra Choi Han.
Bộp.
Chân cậu dẫm lên lan can sân thượng.
Wiiiiiiiiing, Wiiiiiiing.
Tiếng chuông báo động vẫn tiếp tục vang lên khắp dinh thự và Cale nghe thấy tiếng gió cắt ngang phía sau mình.
"Ngươi nghĩ ta sẽ để cho ngươi đi dễ dàng như vậy sao?!"
Cậu nghe thấy tiếng hét của Vua Gấu Sayeru. Điều đó khiến Cale nhận ra những thứ chém đằng sau mình là những mũi tên ánh sáng của Sayeru.
Ngươi muốn ta phải làm gì với nó đây?
Cale đã không dừng lại. Không cần phải dừng lại.
Bàaaaang!
Những mũi tên ánh sáng nổ tung sau khi đâm vào aura đen sáng rực. Sayeru quay về phía chủ nhân của aura đen vừa rồi, người đã phá hủy những mũi tên ánh sáng.
Tách tách.
Máu từ tay người đó nhỏ xuống đất. Choi Han, bàn tay đang chảy máu, quan sát Sayeru bằng ánh mắt khó chịu.
"Chúng ta nên kết thúc trận chiến từ lần trước."
Choi Han đã tấn công Sayeru tại Tháp Bắc Tháp giả kim của Mogoru. Đôi tay của Sayeru tập trung đầy ánh sáng khi nhớ lại khoảnh khắc đó.
Chính vì vậy mà hắn có thể chiến đấu bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, đối thủ của hắn không có suy nghĩ về việc chiến đấu với hắn trước.
"Nhưng có một số thứ ta cần phải quan tâm trước."
Choi Han nhanh chóng di chuyển sau khi nói điều đó.
"Chết tiệt!"
Sayeru nhanh chóng di chuyển theo, nhưng Choi Han đã nhanh hơn. Aura đen của cậu ta hướng về phía Ảo ảnh sư đang bị bao quanh bởi làn khói đỏ và đang ra hiệu bằng tay của mình.
"Ugh!"
Ảo ảnh sư ngừng hành động đang làm và lăn trên mặt đất.
Bàaaaang!
Aura đen đâm thẳng vào nơi cô ta đã đứng và phá hủy khu vực đó.
Đôi mắt của Ảo ảnhsư mở to sau khi nhìn vào chỗ đó một lúc.
Hắn ở đâu? Choi Han đâu-
Cô không thể nhìn thấy Choi Han.
"Ugh!"
Sau đó cô cảm thấy có ai đó đang túm cổ mình từ phía sau. Mùi tanh của máu cũng xộc vào mũi. Cô nghe thấy một giọng nói hoàn toàn nghiêm túc phát ra sau lưng mình.
"Ta đã tìm thấy."
Choi Han nắm lấy cánh tay của Ảo ảnh sư. Cậu đã nói với Cale cậu sẽ tự xử lý. Thế nên cậu cần phải đề phòng tình huống này.
Điều đó có nghĩa là việc ngăn chặn Ảo ảnhsư này là điều đầu tiên.
Mắt cậu nhìn thấy một cái vòng tay bằng những sợi xích. Đó là một chiếc vòng tay bằng vàng. Choi Han bắt đầu mỉm cười.
Khi cậu nắm chặt cánh tay cô ta lúc nãy, cậ đã cảm thấy đúng.
"Không!"
Ngọn giáo ánh sáng của Sayeru phóng thẳng về phía Choi Han. Ảo ảnh sư xoay người ra khỏi Choi Han và sử dụng tay còn lại của mình để nhắm tới những nơi yếu điểm quan trọng của Choi Han.
Cô ấy đang di chuyển như một võ sĩ được đào tạo bài bản.
"Ngươi nghĩ ta chỉ biết cách tạo ra ảo ảnh?"
"Đó không phải việc của ta."
Bàn tay đang túm lấy cổ của Ảo ảnh sư lại nắm lấy một thứ khác. Máu bắn tung tóe trên chiếc vòng tay bằng vàng.
Rắccc!
Choi Han dùng tay đập vỡ chiếc vòng tay bằng vàng.
"Ugh!"
Ảo ảnh sư ngay lập tức bắt đầu ho ra máu và cả người cong về phía trước. Tuy nhiên, Choi Han đã phải lùi lại để tránh mũi giáo.
"Ellie!"
Sayeru nhanh chóng đỡ cô ấy và Choi Han ngẩng đầu lên. Cậu có thể thấy Cale bay lên từ sân thượng.
"... Quạ."
Có hàng trăm con chim đen đi theo cậu ta. Choi Han bắt đầu di chuyển ngay lập tức. Cậu biết mình cần phải làm gì lúc này.
Điều đó cũng tương tự đối với Cale. Cậu bắt đầu nói khi nhảy khỏi lan can sân thượng và bay lên không trung.
"Tập hợp người dân vào trong một khu vực."
Caw. Caw.
Những con quạ bám theo Cale như một bức màn đen bắt đầu phân tán. Gashan bắt đầu nói cùng lúc.
"Cale-nim đã ra lệnh. Ngài ấy nói hãy tập hợp người dân vào một khu vực!"
"Tôi hiểu."
Tasha bao quanh cơ thể mình bằng gió và dẫn theo những Dark Elf khác khi tiến về phía những người dân đang trốn thoát mà không chút do dự.
Thái tử Valentino ra hiệu cho những kỵ sĩ đi theo họ và lo lắng hỏi Gashan.
"Không phải họ nên chạy trốn khỏi ngọn lửa sao? Ông định làm gì với n, ngọn lửa đỏ đó, những dòng sông đỏ đó? Thiếu gia Cale còn nói gì nữa không?"
Anh có thể nhìn thấy ngọn lửa đang tiến đến họ từ bốn cây cột ở phía Bắc, Nam, Đông và Tây. Valentino cảm thấy sợ hãi khi nhìn chất lỏng màu đỏ đang chảy như sông.
Anh muốn ai đó lo chuyện này cho mình, và người duy nhất anh có thể nghĩ đến người có thể biến điều đó thành sự thật là Cale.
Tuy nhiên, những người dân đang chạy trốn lại không có suy nghĩ như vậy trong đầu.
Họ hoàn toàn không có suy nghĩ như vậy. Liệu lãnh chúa của họ đã đánh thuế họ ở mức cao như vậy có cứu họ không? Họ sẽ may mắn nếu ông ta không bỏ chạy trước.
Họ cần phải tìm cách riêng của mình để tồn tại. Và cách duy nhất để tồn tại đối với những người dân này là chạy trốn.
Họ cần phải chạy khỏi ngọn lửa như dòng sông đó, thảm họa đó.
Caw, caw.
Đó là thời điểm đó. Họ nghe thấy tiếng quạ kêu.
"Hả?"
Một đứa trẻ đang chạy trốn và nắm tay mẹ ngẩng đầu lên. Quạ đang bay phía trên chúng.
"Mẹ, mẹ."
Mẹ của đứa trẻ cũng định ngẩng đầu lên trước khi cô ấy ngừng di chuyển. Một Dark Elf đã xuất hiện ở một góc của con hẻm. Anh nhìn thấy gia đình dừng lại và chỉ về một hướng.
"Đi lối đó! Quạ sẽ dẫn mọi người đến đó!"
Người phụ nữ cảm thấy hỗn loạn sau khi nghe câu nói đột ngột này đã vô thức hỏi. Đây là điều duy nhất có thể thốt ra từ miệng cô lúc này.
"Chúng tôi có thể sẽ sống sót nếu chạy đến đó không? Hướng đó-"
-Chúng ta có thể tin lời nói đó an toàn không?
Cô không thể nói rằng phần sau. Tuy nhiên, Dark Elf mỉm cười như hiểu được cảm xúc của cô và đáp lại.
"Đúng, mọi người sẽ sống sót."
Người phụ nữ cảm thấy con mình khẽ kéo quần áo của mình cùng một lúc.
"Mẹ ơi, mẹ ơi! Nhìn kìa!"
"Chúng ta đang có một cuộc trò chuyện quan trọng phải không-"
Người phụ nữ đang cố gắng để con mình yên lặng đã mở to mắt sau khi nhìn thấy đứa trẻ đang chỉ vào nơi nào đó. Có một người lơ lửng trên trời cầm một thanh kiếm lửa đang cháy.
Cô có thể nói đây chính là người chịu trách nhiệm cho tình huống này vì thanh kiếm lửa trông giống như những cột lửa.
Và có một người khác cũng đang lơ lửng trước mặt người đó.
Cả hai đều quá cao để có thể nhìn rõ, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng màu sắc của sức mạnh trong tay của cả hai người.
"...Nước?"
Thứ màu xanh đó trông giống như nước.
"Mau qua hướng đó. Điện hạ, Thái tử Valentino cũng ở đó."
Người phụ nữ vội vã bế đứa con của mình lên sau khi nghe thấy giọng nói của Dark Elf. Sẽ an toàn nếu ai đó quan trọng, nếu Thái tử ở đó.
Cô cũng có thể cảm nhận được điều đó.
"Mau qua đó!"
Ngài ấy đứng về phía chúng ta.
Người có bàn tay phủ đầy màu xanh đang ở bên cạnh họ.
Trực giác của cô về những thứ như vậy khá nhạy bén vì cô không sở hữu nhiều. Người phụ nữ bế đứa con của mình và bắt đầu chạy về hướng mà Dark Elf đã chỉ.
Không có lý do gì để cô ấy bị lạc.
Caw, caw.
Một con quạ đóng vai trò là người dẫn đường cho cô. Quạ được rải khắp thành phố hướng dẫn mọi người đến một địa điểm.
"Có vẻ như bằng cách nào đó, cậu đã xử lý mọi việc và đi ra ngoài rồi nhỉ."
White Star vừa nói vừa nhìn xuống sau đó nhìn về phía trước.
"Dựa trên những báo động, có vẻ như cậu cũng đang cố gắng phá hủy những dụng cụ hỗn loạn mana. Cale, ta đoán những người bên phía cậu đang dần tiến đến?"
Cale nhún vai và chĩa ngọn giáo trong tay về phía White Star.
"Tại sao hôm nay ngươi lại có nhiều lời để nói thế? Ta cảm thấy mệt mỏi vì những lời đó đấy."
"Ha!"
White Star bật cười trước giọng nói lầm bầm của Cale. Sau đó hắn chĩa thanh kiếm lửa của mình về phía Cale và tiếp tục nói.
"Nhưng đây không phải là lần đầu tiên chúng ta đối mặt với nhau một mình sao? Tại sao chúng ta không trò chuyện thêm một chút nữa?"
"Ta không muốn."
Cale phớt lờ hắn.
Bây giờ hắn muốn nói chuyện gì? Hắn muốn nói chuyện khi có những dòng sông lửa đang cố gắng phá hủy lãnh địa Dubori từ bốn phía sao?
Cale không có thời gian cũng như không đủ xa xỉ để làm điều đó. Raon và Eruhaben vẫn chưa phá hủy xong những thiết bị gây hỗn loạn mana. Cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc một mình đối mặt với White Star.
Tuy nhiên, Cale không còn cách nào khác là phải nghe theo lời của White Star.
"Cậu có biết về điều này? Có một sức mạnh mà White Star cổ đại có mà ta đã cố gắng không chiếm đoạt."
Gì? Tên khốn muốn trở thành White Star cổ đại lại không muốn một trong những sức mạnh của hắn?
Cale quay về phía White Star, người mỉm cười sau khi hiểu câu hỏi trong cái nhìn của Cale.
"Đó là sức mạnh cổ đại của nước. Cậu đã thấy sức mạnh cổ đại của nước của ta, phải không?"
Cậu đã từng thấy nó.
Sức mạnh cổ đại thuộc tính nước của White Star giống như một bức tường chủ yếu được dùng làm tấm khiên.
"Thành thật mà nói, ta không cần bất kỳ sức mạnh phòng thủ nào. Ta cần một vũ khí có thể tấn công."
Thanh kiếm lửa chĩa về phía Cale.
Một ngọn giáo làm bằng nước. Nước trên Trời vẫn đang nguyền rủa trong tâm trí Cale.
"Đó là lý do tại sao ta đi đến cái hồ, nơi đáng lẽ phải có Nước Phán xét."
Bàn tay đang cầm giáo của Cale bối rối.
[Chờ đã, Nước Phán xét là ta mà.]
Giống như Nước trên Trời vừa nói, Nước Phán xét là tên mà một vị thần đã đặt cho cô ấy.
"Sức mạnh đó được cho là khá mạnh. Nó được cho là một ngọn giáo mạnh mẽ được thần yêu thương và có thể phán xét bất cứ thứ gì."
Cale có thể nhìn thấy lòng tham bên trong đôi mắt của White Star.
"Ngọn giáo đó là Nước Phán xét, phải không? Cậu đã lấy những gì được cho là của ta. Nhưng bây giờ cậu cũng đang cố gắng lấy sức mạnh cổ đại thuộc tính đất của ta sao?"
Lòng tham đó từ từ chuyển thành tức giận. White Star trước đây chưa bao giờ thể hiện sự tức giận như vậy trước mặt Cale.
White Star tiếp tục nói chuyện với Cale.
"Đến với ta."
Cale cắn chặt môi và nắm lấy ngọn giáo bằng cả hai tay. Ngọn giáo nước từ từ kéo dài ra và nước ở đầu ngọn giáo bắt đầu xoay tròn dữ dội.
Swoooooosh-
Gió bao quanh cơ thể của Cale nhiều hơn.
White Star tiếp tục mỉm cười như hắn biết Cale đang nghĩ gì.
"Tư thế của cậu khi cầm giáo thật kinh khủng. Có lẽ cậu nên học vài môn võ đi."
Ngọn lửa mạnh mẽ bốc lên từ White Star cũng đã vào vị trí.
"Cậu nghĩ nước nên có thể đánh bại lửa, phải không? Nhưng ngọn lửa của ta là ngọn lửa đã hòa làm một với thiên tai. Cậu không thể đánh bại nó chỉ bằng nước được."
"Ai nói ta chỉ sử dụng một trong những sức mạnh của mình?"
Tinh thần của White Star giảm sút một chút sau khi nghe Cale nhận xét.
"Hả?"
Giống như Cale đang thở dài khi trả lời câu hỏi của White Star.
"Ngươi nghĩ ta chỉ đứng đây với một ngọn giáo duy nhất khi lắng nghe ngươi nói nhảm sao?"
Cale lắc đầu.
White Star nghe thấy một tiếng động lạ.
Ầmm.
Nó không phải là một chấn động lớn, nhưng nó chắc chắn là âm thanh của mặt đất rung chuyển.
Bùm bùm.
Đông, Tây, Nam, Bắc. Âm thanh phát ra từ mọi hướng.
Rắcccc.
Một âm thanh yên tĩnh phát ra từ mặt đất ngay lúc đó. Mặt đất từ từ bắt đầu nứt nẻ.
Mặt đất nứt toác từ bên trong lên đến bề mặt.
Một vết nứt xuất hiện phía trước làn sóng màu đỏ đang dữ dội lao về phía trước và ngấu nghiến mọi thứ theo cách của nó.
Cale nghe thấy một giọng nói trong đầu.
[Ta nghĩ cậu sắp ngất rồi đấy.]
[Im lặng và nhanh lên! Đào nhanh vào! Ông là lão già Đá Tảng chết tiệt!]
Cuộc trò chuyện giữa Đá Tảng đáng sợ và Nước trên Trời chiếm lĩnh toàn bộ suy nghĩ của Cale.
Thình thịch. Thình thịch.
Tim cậu đang đập loạn xạ.
"... Có lẽ cậu đã sử dụng sức mạnh cổ đại thuộc tính đất-"
White Star đang kinh ngạc lầm bầm có thể nhìn thấy nụ cười méo mó của Cale.
Có lẽ là cái mông. Đó là chắc chắn, đồ khốn kiếp!
Rắc, rắc.
Có một lỗ hổng trên mặt đất được tạo ra từ những tiếng động tĩnh lặng đó. Rồi khi một sợi nước nhỏ từ từ chui vào lỗ ...
Bàaaaaang! Bàaaaang! Bàaaaang!
Mọi người nghe thấy một tiếng động lớn nghe đủ lớn để đánh thức cả bầu trời đêm. Họ có thể thấy những dải nước bắn lên từ bốn phía.
Cale nhìn chằm chằm vào White Star.
Hắn nói hắn muốn tạo ra một thảm họa tự nhiên?
"Thảm họa cái mông."
Bình luận truyện