Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 66: Trọng điểm không phải là chạy bộ đi!



Mà lúc này Lăng Thần cũng đã đem tới đồ ăn, hai khay cơm là đồ ăn không giống nhau, Hạ Thiên Tịch nhìn nhìn, có thịt sốt chua ngọt, cua cay, thịt kho cà tím, hạt dẻ hầm.

Không thể không nói, Lăng Thần lựa chọn đồ ăn đều là những món Hạ Thiên Tịch thích.

"Tịch Tịch ta không biết ngươi thích ăn gì, ngươi nhìn xem thích ăn gì thì gắp" Lăng Thần vẻ mặt khoe mẽ ngồi ở bên cạnh Hạ Thiên Tịch, ân cần đem bốn loại thức ăn đều đặt giữa hai người.

Kỳ thật, Lăng Thần cũng không thể nói không biết khẩu vị Hạ Thiên Tịch, đoạn thời gian trong rừng rậm Tử Vong tuy rằng hai người không kịp ăn loại thức ăn mỹ vị gì, nhưng là nhìn Hạ Thiên Tịch cả ngày ôm quả táo, quýt...không cần nói, Lăng Thần có thể đoán được Hạ Thiên Tịch khẳng định thích ăn ngọt, tuy rằng hắn không quá thích đồ ngọt nhưng thân là trượng phu hắn khẳng định phải nhân nhượng phu nhân nhà mình.

Lăng Thần vẻ mặt tràn đầy đại nghĩa.

Hạ Thiên Tịch bưng bát cơm muốn ăn, bị một đạo ánh mắt cực nóng bỏng bên cạnh nhìn chằm chằm khiến cho không cách nào ăn nổi.

Hạ Thiên Tịch giương mắt nhìn nhìn Thẩm Hạo, Thẩm Hạo với đôi mắt như đang tỏa ra lục quang nhìn chằm chằm đồ ăn trước mặt Hạ Thiên Tịch, Hạ Thiên Tịch khẳng định, nếu y chỉ cần nói ăn đi, Thẩm Hạo tuyệt đối sẽ ngao ô một tiếng xông lên.

Ánh mắt sắc như đao của Lăng Thần nhìn Thẩm Hạo, đáng tiếc đầu dây thần kinh của Thẩm Hạo quả thực quá trì độn, rõ ràng cả người Lăng Thần phát ra lãnh khí khiến cho học sinh ngồi xung quanh bọn họ đều cảm nhận được, cố tình Thẩm Hạo lại không hề cảm thấy, một đôi mắt như tỏa ra ánh lục quang nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn, còn kém chảy cả nước miếng xuống nữa mà thôi.

Lăng Thần nhíu mày, phượng mâu hẹp dài hiện lên một mạt quang mang nguy hiểm khiến cho người khác cảm giác như bị núi đè đánh úp về phía Thẩm Hạo, Thẩm Hạo lúc này mới hậu tri hậu giác ngẩng đầu lên, một khuôn mặt tuấn tú ngốc manh ngốc manh nhìn Lăng Thần thắc mắc không biết người trước mắt này vì sao lại lạnh mặt khiến người khác phát run.

"Ngươi muốn ăn gì? Ta mời ngươi!" Hạ Thiên Tịch run rẩy khóe miệng lấy ra thẻ ngân hàng ném cho Thẩm Hạo nói "Mật khẩu là sáu con số cuối"

"Này sao có thể được?" Thẩm Hạo lập tức cự tuyệt, nhưng là một đôi lục quang ánh mắt lại nói lên ta rất muốn ăn.

Hạ Thiên Tịch cảm thấy được người ta đều đối với mỹ thực trước mắt tỏa ra hơi thở mãnh liệt như thế, nếu không cho hắn ăn chính là phạm tội.

"Coi như là ngươi nợ ta một phần nhân tình là được." Hạ Thiên Tịch suy nghĩ một chút nói.

"Ân, ngươi yên tâm, về sau ngươi có chuyện gì trực tiếp tìm ta làm."

Thẩm Hạo nói xong lập tức cầm thẻ chạy.

Hạ Thiên Tịch cười lắc đầu, Thẩm Hạo này thật là thú vị.

"Ngươi thích hắn?" Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của Lăng Thần.

Hạ Thiên Tịch vừa quay đầu liền đối diện đôi mắt bạc sắc, lại mang theo quang mang bí hiểm, tại một giây này Hạ Thiên Tịch không chỉ cảm thấy được vị chua, còn ngửi thấy được hơi thở nguy hiểm.

Hạ Thiên Tịch lắc đầu, gắp một miếng nói "Không thích." Tuy rằng y cũng không sợ hãi Lăng Thần, nhưng là y cũng biết chọc giận Lăng Thần sẽ gây ra chuyện gì, hiện tại Hạ Thiên Tịch muốn hảo hảo ăn no một bữa, không muốn có chuyện gì phát sinh.

Lăng Thần lập tức thu hồi lãnh khí của bản thân, nhếch lên khóe môi, đại biểu cho tâm tình của hắn lúc này rất tốt.

Thẩm Hạo rất nhanh mua một bàn đồ ăn phong phú trở về, đống thức ăn kia ước chừng còn nhiều hơn cả phần của y và Lăng Thần cộng lại, Hạ Thiên Tịch trừng mắt, đương nhiên cũng không phải vì y đau lòng Thẩm Hạo tiêu tiền, một bữa cơm có thể kết giao được một bằng hữu thực đáng giá, y chỉ là kinh ngạc về lượng cơm của Thẩm Hạo mà thôi.

"Ngươi có thể ăn nhiều như vậy?"

"Ân." Thẩm Hạo nhếch miệng cười, phát ra một tiếng cảm khái "Ta đã thật lâu không có được ăn no."

Hạ Thiên Tịch "..."

"Ngươi không mang tiền sao?" Nhìn bộ dáng như sói đói nửa tháng của Thẩm Hạo, Hạ Thiên Tịch thực sự hoài nghi, Thẩm Hạo rốt cục làm sao lớn lên cao lớn được như vậy.

"Có mang." Thẩm Hạo thỏa mãn ăn một mồm to đầy thức ăn vẻ mặt phẫn nộ nói "Ta trên đường báo danh gặp được một bà lão bị què chân, ta giúp bà qua đường, ai biết thời điểm ta khom lưng bà ta cư nhiên lấy mất túi của ta chạy mất, ta lập tức chạy đuổi theo bà ta tám con phố, vẫn là không đuổi được, một người tàn tật liền có thể chạy nhanh được như vậy, xem ra về sau ta càng phải rèn luyện chạy bộ hơn mới được." Thẩm Hạo nói xong hung hắn ăn vào một ngụm đồ ăn.

Hắn đầu tiên là bỏ túi ở trên xe công cộng, sau đó túi lại bị người khác cướp, người này có bao nhiêu xui xẻo chứ!

Hạ Thiên Tịch giật giật khóe miệng "..."

Trọng điểm không phải là chạy bộ đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện