Trọng Sinh Chi Tiểu Di Dưỡng Thành Ký

Chương 78





Rời khỏi tập đoàn Tiếu thị, Lộ Ảnh Niên trên đường về tự hỏi phải dùng thủ pháp gì để đối phó với mẫu thân việc mình không cùng mang Mộc Vũ trở về.

Lúc về đến nhà, cô trước cởi áo khoác, thả lỏng thân mình ngồi xuống sô pha phòng khách, tự rót cho mình tách trà uống một ngụm, Quản gia từ trong phòng bếp bước ra nhìn thấy cô: "Tiểu tiểu tỷ đã về rồi! Tối nay chỉ có mình con với Nhị tiểu thư dùng bữa."
"Ân?" Vừa nghe nói tối nay chỉ cò một mình mình cùng Tào Thanh Thiển, tâm lập tức giật nảy như nở hoa, bất quá gương mặt vẫn duy trì trấn định, Lộ Ảnh Niên xoay người nhìn Quản gia, trên tay vẫn còn cầm lấy chung trà: "Mẹ con đâu?"
Phụ thân bận rộn đã xuất ngoại rồi cho nên không phải nhắc, nhưng là mẫu thân thì chẳng lẽ lại phải xử lý công vụ đến khuya?
"Đại tiểu thư buổi chiều có về nhà, chuẩn bị vài bộ y phục rồi lại nhanh chóng rời đi, nói là có việc gấp."
"Nga......." Hiểu rõ gật gật đầu, mặc dù cảm thấy mẫu thân tất bật như vậy rất vất vả, nhưng lòng lại không khỏi vì chuyện này mà cực kỳ hưng phấn, Lộ Ảnh Niên một bên vừa áy náy tự trách bản thân bất hiếu, một bên lại vì sắp được Hai người một thế giới mà kích động, chỉ là không tiện thể hiện ra mặt thôi: "Vậy con chờ Tiểu Di về cùng ăn."
"Uhm."
Sau khi Quản gia bước vào phòng bếp, Lộ Ảnh Niên rốt cuộc nhịn không được nữa toét miệng cười, ngã người vào lưng ghế, chờ Thanh Thiển về nhà.

Vốn là còn ão não không biết phải giải thích chuyện của Mộc Vũ với mẫu thân như thế nào, xem ra như vậy cũng tốt, không cần rầu rĩ vì vấn đề đó nữa.

Không biết mẫu thân lần này đi công tác mấy ngày, tốt nhất là trước khi mẹ nàng trở về thì hai người họ hãy về nước đi, như vậy thì cô mới có thể dồn hết mọi chuyện cho nữ nhân lợi hại kia xử lý chứ.

Cười xấu xa sờ sờ cằm, thân thể nằm ườn trên sô pha ưỡng cái eo, thả lỏng một lúc.


Hai mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà nhìn một hồi thì cảm thấy mỏi, cô cứ như vậy mà thiếp đi lúc nào không hay.

"Sao lại ngủ ở chỗ này?" Vừa ngủ không bao lâu, Tào Thanh Thiển đã về tới, vừa vào cửa thay giày, bước vào phòng khách liền thấy người kia nằm ngửa trên sô pha nhắm mắt, không khỏi nhăn mi.

Bước gần về phía cô, liền phát hiện đứa nhỏ này cư nhiên ngủ rồi, nàng sửng sốt vài giây theo bản năng cởi ra áo khoác đắp lên người cô.

Thời điểm chiếc cáo chạm đến mình, Lộ Ảnh Niên nháy mắt chuyển tỉnh, cô mở mắt ra, chưa kịp che dấu sự mệt mỏi thì nhìn thấy Tào Thanh Thiển, vội vã ngồi dậy, lộ ra nụ cười ngây ngốc: "Dì về rồi nga."
"Ân." Nhẹ gật đầu, vương tay chạm lên tóc cô, Tào Thanh Thiển thật sâu nhìn Lộ Ảnh Niên một lúc, hơi vi cắn môi, lại vì cô kéo áo khoác phủ trở lại: "Mệt thì phải về phòng nằm nghỉ."
"Còn khoẻ a." Chiếc áo trên người mình toả ra nhàn nhạt làn khí tức quen thuộc, Lộ Ảnh Niên khó nhịn hít thật sâu một hơi, động tác rõ ràng đến mức khiến Tào Thanh Thiển oán trách mà trừng mắt liếc xéo không thôi.

Chiều nay tỷ tỷ đến Thành phố lân cận công tác.

Lúc còn ở văn phòng, phản ứng đầu tiên của nàng là lo lắng chuyện này bị phát hiện, vì thế cả buổi chiều nàng ngồi đấy mà không thể nào tập trung tinh thần, chỉ cần nghỉ đến biểu tình Lộ Ảnh Niên sau khi biết chuyện, liền không nhịn được mà vô thước cười ra tiếng.


Cũng may là văn phòng cũng chỉ có một mình nàng, nếu có ai vào thì nàng vẫn có đủ thời gian điểu chỉnh lại thần tình, bộ dáng vui vẻ hạnh phúc như vậy nàng mới không muốn ai nhìn thấy đâu.

Chỉ là.....!cho dù tỷ tỷ cùng tỷ phu không ở nhà, nàng cũng không thể lớn gan quá mức bởi vì vẫn còn Quản gia đâu.

Duỗi tay xoa lấy vành tai Lộ Ảnh Niên, Tào Thanh Thiển vẻ mặt nghiêm nghị, trưng ra bộ dáng nghiêm túc: "Vào ăn tối."
"Dạ." Động tác cực kỳ nhanh nhẹn, thuận tay sờ lấy đôi tay nàng, tay nàng không quá lạnh, Lộ Ảnh Niên mới đặt chiếc áo khoác lại sô pha, cùng Tào Thanh Thiển bước vào bàn ăn, chợt cười xấu xa đè thấp thanh âm bên tai nàng: "Thanh Thiển! Nếu ở trên giường Dì cũng bày ra tư thái Tiểu Di thì sẽ như thế nào đây?"
Đôi mắt xinh đẹp thoáng xấu hổ quẫn bách, thân mìh hơi run rẩy, thậm chí bụng nhỏ cư nhiên có cảm giác giống như thứ gì đó chảy xoẹt qua, Tào Thanh Thiển âm thầm vì phản ứng của mình như vậy mà thẹn thùng không thôi, khoé môi phiết động, trừng mắt cảnh cáo mà không nói gì.

"Hắc hắc......." Tuy nói là bị đe doạ, nhưng là nữ nhân vẫn duy trì bộ dáng đứng đắn, Lộ Ảnh Niên có thể từ ánh mắt xem thường kia nhìn ra được, hàm răng trắng tinh dưới ánh đèn càng mở rộng dị thường loá mắt, sáng đến nổi Tào Thanh Thiển hận không thể đánh cô một cú cho ngất xỉu.

Đêm đến.......!
Biệt thự Lộ gia rất an tĩnh, Quản gia tuổi cao nên ngủ rất sớm, Lộ Ảnh Niên sau khi thấy bà về phòng liền nhanh nhảu ôm gối vẻ mặt hí hửng hướng Tào Thanh Thiển rống lên thật to: "Tiểu Di tối nay con muốn ngủ với Dì."
Không quá kinh ngạc, Đại quản gia vẫn luôn biết tình cảm của hai người từ nhỏ đã rất tốt, trong trí nhớ tồn đọng hình ảnh Lộ Ảnh Niên lúc mười sáu tuổi gặp ác mộng vẫn hay chạy sang phòng Nhị tiểu thư, hiện tại thấy cô như vậy, bà cũng chỉ cười cười than vãn một câu là tình cảm hai người vẫn rất khắn kít, sau đó liền mở cửa bước vào phòng.


"Lộ Ảnh Niên!" Cửa phòng vừa khoá trái, Tào Thanh Thiển lập tức hướng bên hông nhuyễn thịt niết nhẹ một cái, gương mặt bất giác đỏ lên: "Niên......!Niên sao có thể......."
"Chỉ là ngủ thôi mà." Rõ ràng cảm giác được nàng là muốn quở trách thế nhưng một chút lực cũng không dùng, Lộ Ảnh Niên trơ mặt, đem gối ném lên giường, sau đó thuận tay mà kéo nàng nhào vào trong ngực mình, ngón tay nhanh chóng lần mò xâm nhập vào trong áo ngủ của nàng, sờ soạng phần da thịt bóng loán ôn nhuận: "Để Lương di biết chúng ta chỉ đơn thuần là ngủ chung."
"Niên....." Răng cắn chặt môi, Tào Thanh Thiển vừa buồn cười lại vừa tức giận mà ngó nhìn tiểu gia hoả đến giờ phút này mà còn dám ra vẻ chính nghĩa, thực sự không rõ da mặt cô đã dày đến mức nào rồi nữa, rõ ràng tay đã không thành thật như thế còn gì.

Trên người nhanh chóng chỉ còn lại một lớp vải dệt mỏng manh che chắn nơi tư mật, khuôn ngực đầy đặn không biết khi nào đã bị người nào đó vừa vào phòng không bao lâu xoè tay phủ lấy, Tào Thanh Thiển gương mặt càng phát ngượng, rục rịch thân mình thoáng đấm nhẹ lên bả vai cô: "Còn sớm như vậy, Niên muốn làm gì?"
"Ngủ a." Đầu ngón tay ngả ngớn mà khiêu khích hai điểm kiều diễm, Lộ Ảnh Niên hướng nàng chớp chớp mắt ngây dại, lấy tay ra, dùng một chút lực liền bế nàng phóng tới trên giường: "Dì không nghĩ muốn con sao?"
Đảo mắt đến trên giường, đôi tay thuận thế câu lấy cổ Lộ Ảnh Niên, Tào Thanh Thiển ngưng mắt nhìn ánh mắt người nào đó dị thường nóng rực, không biết vì sao trong đầu hiện lên thời điểm lúc tan tầm vừa về đến nhà nhìn ra cô chưa kịp che dấu vẻ mệt mỏi, tay phải liền từ cổ Lộ Ảnh Niên chậm rãi dời xuống, xoa nhẹ hai phiến môi, lông mi run rẩy: "Niên Niên, chung một chỗ với ta, có phải cảm thấy rất mệt mỏi hay không?"
Ánh mắt vốn tràn ngập nóng rực dần tiêu tán, chỉ còn lại sự thanh minh, Lộ Ảnh Niên nhìn chằm chằm Tào Thanh Thiển, một lát sau lại nói: "Như thế nào lại hỏi vậy?"
"Cùng ta ở bên nhau, cứ cho là tỷ tỷ chấp nhận việc ta thích nữ nhân, quan hệ của chúng ta mãi mãi cũng không thể nào vương ra ánh sáng." Một lần mở miệng, liền đem nổi thống khổ của hai người giải bày, giọng nói sâu lắng, tầm mắt cũng dừng trên môi Lộ Ảnh Niên, Tào Thanh Thiển ngừng một lát lại tiếp tục nói: "Tính cách của Niên.....!ta là người rõ nhất, như vậy nhất định sẽ khiến Niên cảm thấy......!rất mệt mỏi."
Nhướng mi, rõ ràng cảm nhận được ngón tay đang vuốt ve trên môi mình có chút lạnh đi, Lộ Ảnh Niên đôi mắt vững vàng nhìn Tào Thanh Thiển, thật lâu sau mới nói: "Vậy còn Dì, cảm thấy mệt mỏi sao?".

Ủng hộ chính chủ vào ngay # TrùmT ruyện.o rg #
"Ta......." Lần nữa đem thầm mắt hướng lên, đối diện với đôi mắt cô, Tào Thanh Thiển ngơ ngẩn, há miệng thở dốc, chỉ nói ra được một chữ, thì vô pháp nói ra được gì.

"Nhất định cũng rất mệt đi, có phải không?" Tối nay vốn định là ôm lấy nữ nhân này hảo yêu thương một phen, chưa từng nghĩ tới lúc này lại nghe nàng nói ra những lời như vậy, Lộ Ảnh Niên hơi chút kinh ngạc, rồi lại cảm thấy nàng hỏi vấn đề này cũng là chuyện đương nhiên: "Con nghe mẹ nói, Ông ngoại vẫn luôn cảm thấy Dì trong giới chính trị nhất định còn có thể vương xa hơn cả mẹ........!Dì là nữ nhi của ông, là muội muội tốt của mẹ, Dì có áp lực, không phải còn lớn hơn cả con? Còn nữa, Dì có phải vẫn luôn cảm thấy Dì được Ông ngoại bà ngoại thu dưỡng, đối với họ có dưỡng dục chi ân, mẹ tuy rằng là tỷ tỷ của Dì, nhưng đôi khi vẫn đặt hy vọng lên người Dì, Dì cùng con ở bên nhau, làm sao cho họ công đạo?"
Nếu ngay từ đầu đã hỏi ra vấn đề đau lòng này, nàng chỉ là không muốn nhìn thấy Lộ Ảnh Niên cật lực che dấu sự mệt mỏi, giờ nghe cô phân tích suy nghĩ của bản thân, Tào Thanh Thiển bống chốc đầu óc trống rỗng, một câu cũng không nói ra được.


"Áp lực của Dì so với con lớn hơn không phải sao?" Khoé môi theo thói quen mà nhếch lên, nhưng trông lại có vẻ dị thường chua xót, Lộ Ảnh Niên cúi đầu nhìn nữ nhân lăng lăng thẩn thờ, chợt thở dài: "Dì đã làm rất nhiều việc, thậm chí còn nói với mẹ dì không thích nam nhân, cũng chỉ bởi vì muốn công bằng với con, cho nên dì mới suy nghĩ phải làm được chút gì đó, đúng không?"
"Niên Niên......" Đôi tay vuốt ve gò má cô sớm đã trượt xuống, Tào Thanh Thiển nhẹ giọng gọi tên Lộ Ảnh Niên, ngừng lại một điểm, hiển nhiên là không cách nào phản biện.

"Con và Dì không giống nhau, tuy rằng chúng ta phải đối mặt với khó khăn phía trước, nhưng nổi khổ đặt lên vai Dì sơ với còn vạn phần nhiều hơn.

Cho nên, việc Dì có thể tiếp nhận con, đã là cố gắng lớn nhất rồi." Hốc mắt hoe đỏ, giọng nói cũng có chút khàn đi, như vậy, chỉ trong một thời gian ngắn, vẫn luôn vì chuyện nàng nói trắng ra mà thấp thỏm bất an, lại nhớ đến mọi chuyện xảy ra ở kiếp trước.

Hiện tại, dưới tình cảnh như vầy, ký ức giống như mảng phim quay chậm hiện rõ từng phân cảnh, Lộ Ảnh Niên hít hít cái mũi, lại cắn chặt răng, cố khắc chế cảm xúc: "Cho dù......!Cho dù một ngày nào đó, Ông ngoại, bà ngoại còn có cả mẹ nữa, biết mối quan hệ của chúng ta........!Dì có thể nào bị mọi người bức bách, cảm thấy áp lực vì áy náy với họ mà lựa chọn.....!rời đi con.......!con......"
Cảm xúc bị nghẹn ứ, nước mắt không biết khi nào từ hốc mắt tràn ra, nhỏ từng giọt lên gương mặt nàng, Lộ Ảnh Niên nhăn mi, thút thít, vừa định ngồi dậy lau nước mắt, Tào Thanh Thiển đã trước một bước hôn cô, từ khoé mắt thẳng một đường xuống môi, chặt chẽ khắn khít tiếp hợp.

"Nếu có một ngày, ta thực sự vì hoảng sợ mà làm ra những quyết định ngu xuẩn......!Niên nhất định phải mang ta đi, mang ta trói lại, đến nơi mà chỉ có hai chúng ta.

Sau đó........."
Môi dán môi, giống như đang nỉ non thấp giọng, Tào Thanh Thiển lôi kéo tay Lộ Ảnh Niên lần đến vị trí gần thắt lưng, thuận thế dụng thêm một chút lực cởi ra vật che chắn cuối cùng: "Nói cho ta biết, ta chỉ có thể là của Niên."
—————————————————————
Mỗ vu: Liệu đây có phải là điềm báo? Chậm thôi đừng quá vội.....!!!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện