Tuyệt Thế Cường Long

Chương 140: “Há mồm.”



Nghe thấy Tề Đẳng Nhàn vẫn còn đang nói Từ Ngạo Tuyết không phải thì sắc mặt của mọi người đều trở nên càng thêm xuất sắc.  

             Cả khuôn mặt của Từ Ngạo Tuyết càng trực tiếp trầm xuống, cười lạnh nói: “Tề Đẳng Nhàn, anh sẽ được biết ngay rằng số tiền này chính là tiêu vào việc tiền nào của nấy!”  

             “Anh cứ không biết lựa lời như vậy, dù có bị chơi chết ở đây.”  

             “Tôi nghĩ Tiểu Long cũng sẽ không trách tôi bất kỳ cái gì cả.”  

             Thiên Lang lại ngay lúc này bắt được cổ áo của Tề Đẳng Nhàn, lạnh lùng nói: “Quỳ xuống cho tôi, bằng không tôi sẽ khiến cậu bị nổ thành mảnh nhỏ!”  

             Mọi người hoảng sợ, đây là một kẻ điên treo đầy lựu đạn ở trên người, loại chuyện này thật đúng là có thể làm ra được.  

             Tề Đẳng Nhàn lại cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn không thèm để ý tới cổ áo bị đối phương nắm lấy.  

             Thiên Lang thấy hắn không dao động thì hừ lạnh một tiếng, buông cổ áo hắn ra, tiện tay rút chốt an toàn của lựu đạn.  

             mọi người sợ tới mức vội vàng lùi về sau xa hơn, người đàn ông kêu Thiên Lang này quá kh ủng bố rồi.  

             Kiều Thu Mộng cũng đầy mặt lo lắng hói: “Làm sao bây giờ? Chúng ta nên làm gì bây giờ đây? Cái tên Tề Đẳng Nhàn này bị sao vậy chứ, vạn nhất bị nổ chết thật thì mình biết ăn nói như thế nào với trong nhà đây!”  

             Lý Vân Uyển cũng động dạng hãi hùng khiếp vía, cô ta biết rất rõ tính cách của Tề Đẳng Nhàn, tuyệt đối sẽ không bao giờ nhận thua ngay lúc này.  

             Nhưng lựu đạn kia đều là hàng thật giá thật đấy, vạn nhất nổ mạnh thì khẳng định chỉ có một con đường chết mà thôi.  

             Từ Ngạo Tuyết lạnh nhạt nhìn một màn này, Tề Đẳng Nhàn chết không đáng tiếc, nếu hắn không muốn quỳ xuống xin lỗi thì chỉ có một con đường chết này để đi mà thôi.  

             “Muốn dọa tôi sợ hả?” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm hỏi Thiên Lang.  

             “Cho cậu thời gian ba giây suy nghĩ!” Thiên Lang lạnh nhạt nói, đè ngón tay cái chỗ bảo hiểm mảnh đạn lại, tùy thời đều có thể thả lỏng.  

             Tề Đẳng Nhàn lại đột ngột ra tay đúng lúc này, bang một tiếng, trực tiếp đập rơi quả lựu đạn trong tay Thiên Lang xuống đất.  

             Thiên Lang còn chưa kịp phản ứng, Tề Đẳng Nhàn đã rút chốt bảo hiểm, sau đó nhẹ nhàng ném xuống bể bơi.  

             Thiên Lang thấy một màn như vậy thì sắc mặt biển đối, khiếp sợ nói: “Cậu thật sự không sợ chết?”  

             “Tôi đương nhiên sợ chết, nhưng mà tôi cũng không sợ làm ra vẻ.” Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc cười cười, niết lựu đạn ở trước ngực.  

             Mọi người đều ồ lên, hai người này là ai so với ai càng không muốn sống hơn?  

             Thiên Lang kéo lựu đạn ra uy hiếp Tề Đẳng Nhàn, Tề Đẳng Nhàn lại không thèm để ý trực tiếp cướp quả lựu đạn lại kéo chốt an toàn luôn.  

             Sắc mặt Thiên Lang hết xanh lại hồng, cả giận nói: “Cậu….Cậu con mẹ nó….”  

             “Cho anh ba giây suy nghĩ, thành thành thật thật quỳ xuống, nếu không tôi bảo đảm nổ chết anh!” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói, ngón tay cái ấn ở trên mảnh đạn hơi buông lỏng một chút.  

             Từ Ngạo Tuyết cười lạnh nói: “Tề Đẳng Nhàn, anh hù dọa ai thế? Thiên Lang chính là người có tiếng là không muốn sống, cái thủ đoạn nhỏ này của anh có thể khiến anh ta sợ được sao?”  

             Vương Hổ cũng có chút hứng thú nhìn một màn này, nói: “Tên nhãi này là đang muốn tự đào mồ chôn mình hả?”  

             Nhưng Thiên Lang lại không hề kiên cường giống như Từ Ngạo Tuyết nói, trong nháy mắt trên trán chảy xuống mồ hôi lạnh.  

             Từ trước tới nay anh ta tự xưng là không muốn sống, thậm chí cũng dọa được không ít địch nhân, nhưng hiện tại gặp phải một người so với anh ta càng không muốn sống hơn.  

             “Muốn hay không chúng ta cùng so một chút, một hai ba cùng nhau buông tay?” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm nói, một tay túm được quần áo của Thiên Lang không cho anh ta lui về sau.  

             Cả người Thiên Lang đều run lẩy bẩy, khiếp sợ nói: “Cậu, cậu cậu cậu….”  

             “Tay của tôi sắp không ấn mảnh đạn này tiếp được rồi.” Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói.  

             “Bang!”  

             Hai đầu gối của Thiên Lang trực tiếp mềm nhũn quỳ xuống trước mặt hắn, một câu cũng không nói được thành lời.  

             Một màn này khiến người xem trực tiếp ngây ngẩn cả người.  

             Từ Ngạo Tuyết cũng chấn động, sau đó giận dữ hét: “Thiên Lang, anh làm gì đó, sao anh có thể quỳ xuống trước mặt hắn như vậy?!”  

             Cả người Thiên Lang run rẩy, Tề Đẳng Nhàn duỗi tay cầm quả lựu đạn trong tay anh ta tới.  

             Sau đó hắn tiện tay ném tới dưới chân Từ Ngạo Tuyết!  

             Từ Ngạo Tuyết và Vương Hổ nháy mắt sửng sốt, đầu óc trống rỗng, người ở xung quanh đã theo bản năng né ra xa hơn, có người còn trực tiếp nằm ngã xuống đất.  

             Nhưng tiếng nổ mạnh đoán trước không hề xảy ra, mười giây trôi qua, quả lựu đạn kia vẫn còn an tĩnh nằm trên mặt đất.  

             “Trên thế giới này nào có ai lại không muốn sống đâu?”  

             “Người chân chính không muốn sống thì sẽ dùng một quả lựu đạn giả tới hù dọa người hả?”  

             Tề Đẳng Nhàn như cười như không nhìn Thiên Lang quỳ rạp dưới đất, chậm rãi nói.  

             Mọi người lắp bắp kinh hãi, quả lựu đạn vừa rồi Thiên Lang kéo chốt an toàn kia thực chất chỉ là một quả lựu đạn giả mà thôi?!  

             Cả người Thiên Lang run lên, sắc mặt tái nhợt không nói gì.  

             Anh ta dùng phương pháp treo lựu đạn đầy người này hoành hành một phương, tự xưng là không muốn sống, ai thấy anh ta cũng đều phải né xa ba thước.  

             Nhưng hiện tại, anh ta lật xe.  

             Tề Đẳng Nhàn nhìn thấu được kỹ xảo của anh ta.  

             “Giả?” Lá gan của Hướng Đông Tinh không nhỏ đi đến bên cạnh quả lựu đạn,khom lưng nhặt quả lựu đạn kia lên.  

             Sắc mặt Từ Ngạo Tuyết cực kỳ khó coi, Vương Hổ động dạng cũng không chạy thoát được, vừa rồi lúc Tề Đẳng Nhàn tiện tay ném quả lựu đạn kia lại đây suýt chút nữa doạ cho mấy người anh ta tiểu ra quần.  

             “Cho nên tôi bảo cô não tàn, không chịu làm buôn bán, tiêu nhiều tiền như vậy lại mời tới một tên chỉ được mã ngoài như vậy.”  

             Tề Đẳng Nhàn nhìn Từ Ngạo Tuyết nhàn nhạt nói, trên mặt hắn là khinh thường và khinh miệt.  

             Sắc mặt của Từ Ngạo Tuyết bị lời này của Tề Đẳng Nhàn làm cho tức giận đến mức đỏ bừng, đời này cô ta còn chưa từng bị ai chế nhạo như vậy đâu.  

             Kiều Thu Mộng ở một bên lại khiếp sợ với dáng vẻ gan dạ sáng suốt của Tề Đẳng Nhàn, đồng thời cũng kinh ngạc với việc hắn dám chính diện đối đầu với Từ Ngạo Tuyết như vậy.  

           “Há mồm.”  

             Tề Đẳng Nhàn nhìn Thiên Lang quỳ trên mặt đất, cười lạnh nói.  

             Thiên Lang nghẹn khuất đầy mặt nhưng vẫn há mồm ra.  

             Tề Đẳng Nhàn tiện tay nhét luôn quả lựu đạn vào miệng anh ta, cười nói: “Nhưng quả lựu đạn này lại là thật nha, anh đến cắn cho chặt vào! Chốt an toàn dưới bể bơi rồi, anh xuống chậm rãi tìm đi, nếu trong lúc đó buột miệng bị nổ chết thì cũng đừng trách tôi.”  

             Cả người Thiên Lang run lên, hàm răng cắn chặt mảnh đạn bảo hiểm, một khi mảnh đạn bảo hiểm này văng ra thì quả lựu đạn kia sẽ lập tức phát sinh nổ mạnh.  

             Tề Đẳng Nhàn cười nhạt nâng Thiên Lang từ trên mặt đất dậy, nói: “Anh tự nhìn anh xem, cũng có một người trong tên có chữ Lang giống anh, nhưng Tham Lang người ta kiêu ngạo hơn anh nhiều, mông ngồi xuống cũng là đầu đạn hạt nhân hàng thật giá thật đâu.”  

             Nói xong lời này, hắn lại tháo thêm một quả lựu đạn từ trên ngực Thiên Lang xuống.  

             Trong lòng anh ta treo này kia đều là lựu đạn thật, trong đó chỉ có hai quả là giả để anh ta chuyên môn dùng để hù dọa người ta.  

             Cả người Thiên Lang run rẩy, nghiêng ngả lảo đảo cắn chặt quả lựu đạn lao xuống bể bơi, quần áo cũng không cởi mà tùm một tiếng trực tiếp nhảy xuống, bắt đầu tìm kiếm chốt an toàn.  

             Tề Đẳng Nhàn cầm theo quả lựu đạn mới thong thả ung dung đi về phía Sở Băng.  

             Sở Băng hồi phục tinh thần lại từ trong khiếp sợ, hoảng sợ lùi về sau hai bước, cả giận nói: “Cậu muốn làm gì? Cậu đừng có mà tới đây!”  

             “Bang!”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện