Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 913: Nhanh chân đến trước? Ha hả



Edit: Diệp Lưu Nhiên

Trước khi bị ngoạm bởi miệng to đầy mùi tanh hôi của nó, Mộ Khinh Ca đã nhanh nhẹn trèo lên lưng của một con khủng long vây kiếm.

Nàng quỳ một gối trên lưng con khủng long vây kiếm, khiến con khủng long đó lắc lư loạng choạng hòng muốn hất nàng xuống.

Mộ Khinh Ca nhếch miệng, chỉ bộ hóa thành Linh Lung Thương được nàng cầm lấy, hung hăng đâm xuống lưng nó.

"Ngao!!!" Khủng long vây kiếm bị đau, thống khổ kêu lên. Trong tiếng kêu pha trộn sự phẫn nộ.

Nó điên cuồng muốn hất Mộ Khinh Ca xuống. Nhưng Linh Lung Thương vẫn vững chắc cắm trên lưng nó, giúp Mộ Khinh Ca đứng ổn định.

Khủng long vây kiếm điên cuồng lao vút đi, liên tục đụng vào các dị thú khác.

Đàn dị thú bắt đầu hỗn loạn.

Mộ Khinh Ca chăm chú nhìn một trận hỗn loạn, thầm nghĩ: "Chưa đủ!"

Nàng đột ngột rút Linh Lung Thương ra, lập tức khiến khủng long vây kiếm đau đớn gào lên. Sau đó nàng lại nhảy lên lưng một con dị thú khác, dùng Linh Lung Thương chọc mù mắt nó, khiến nó thống khổ kêu lên.

Mộ Khinh Ca liên tục công kích không có mục tiêu. Phàm là dị thú nàng gặp phải, thì đều bị nàng đâm thương hoặc trực tiếp dùng linh lực chém đầu.

Một hồi nhảy qua nhảy lại, dị thú bị kinh động ngày càng nhiều. Mà nàng cũng thành công khơi mào sự phẫn nộ của dị thú, bắt đầu truy sát nàng.

Mộ Khinh Ca thấy đạt hiệu quả, lập tức chạy một mạch nhắm tới hướng đông bắc. Sau lưng nàng vang lên tiếng rầm rầm chấn động mặt đất, cùng với tiếng kêu tức giận của dị thú.

Không cần quay đầu nhìn, nàng biết phía sau có hơn ngàn vạn dị thú đang đuổi theo nàng.

"Xem ra dị thú này thật sự là khủng long." Mộ Khinh Ca chạy vội, thầm nghĩ. Nàng gi3t chóc trước đó không chỉ khơi mào lửa giận dị thú, mà còn điều tra năng lực dị thú ra sao.

Ngoại trừ tốc độ lực lượng, và da dày thịt béo thì chúng nó cũng không có năng lực như phun lửa khống nước.

Làm nàng an tâm không ít.

Ở một góc của cánh đồng tuyết xuất hiện hình ảnh kinh người. Một chấm đen liên tục chạy một mạch, sau đó là đàn dị thú liều mạng đuổi theo, ầm ầm chạy như điên.

Phía sau chúng nó, cánh đồng tuyết xuất hiện vết rách rất nhỏ, tiếng bước chân như sấm rền chấn đến một mảng sông băng rơi vụn xuống.

"Vì sao khủng long bị tuyệt chủng trên địa cầu lại xuất hiện ở đây? Lẽ nào đúng như lời Tư Mạch nói, nơi này vốn là không gian đa chiều có rất nhiều thế giới? Mà trong mỗi không gian đều có liên hệ lẫn nhau? Nếu không, giải thích thế nào về việc mình trùng sinh ở dị thế? Giải thích thế nào về đàn khủng long đuổi theo mình?" Trong lúc chạy gấp, Mộ Khinh Ca liên tục suy nghĩ.

Nàng bỗng nhiên phát hiện, bản thân chưa bao giờ hiểu rõ thế giới mình đang sống, kiếp trước kiếp này đều như thế. Thế giới mà nàng thấy, chỉ là một góc băng sơn mà thôi.

...

Rống!!!

Rống!!! Gào gào!!!

Khương Ly nhảy xuống khỏi đầu một con dị thú, trong tay cầm binh khí Tru Tà do Mộ Khinh Ca luyện chế cho nàng. Cổ tay vung lên, lưỡi đao Tru Tà bén nhọn rớt ra vài giọt máu.

Sau lưng nàng là vô số dị thú phẫn nộ rít gào.

Khương Ly quay đầu cười lạnh lùng, Tru Tà lại vung lên đại khai sát giới. Xung quanh nàng đều nhiễm màu hồng, và rất nhiều thi thể dị thế ngã xuống.

"Chắc kha khá rồi." Khương Ly nhìn thi thể bốn phía, cười yêu dã với đàn dị thú đuổi theo nàng.

Nàng xoay người chạy trước, không triền đấu với đàn dị thú nữa.

Thấy nàng muốn chạy, đàn dị thú càng bị chọc giận. Chúng nó mặc kệ tất cả truy đuổi nàng, muốn nuốt nàng vào bụng.

Khương Ly vận chuyển linh lực chạy như điên, thỉnh thoảng cắn một viên đan dược Mộ Khinh Ca cho, nhanh chóng khôi phục linh lực và thể lực, giúp nàng có thể duy trì khoảng cách an toàn với đàn dị thú sau lưng.

Cơ hồ cùng lúc đó, từ năm phương hướng khác nhau trên cánh đồng tuyết đều xảy ra trận xôn xao. Năm đàn dị thú đều điên cuồng truy đuổi chấm đen không ngừng chạy tới phía đông bắc.

Năm đàn dị thú cộng vào phải đến mấy chục vạn con, mênh mô.ng cuồn cuộn chạy tới góc đông bắc. Cơ hồ hấp dẫn dị thú trong Hàn Tấc tới đây.

Một lần chạy chính là một ngày một đêm. Mỗi lần đàn dị thú muốn từ bỏ, bọn họ sẽ quay ngược lại gi3t chóc, lại chọc giận dị thú rồi sau đó tiếp tục chạy tới hướng đông bắc.

Trên bản đồ Mộ Khinh Ca thể hiện bọn họ vẫn tiếp tục đến gần vị trí Thần Sách cuốn Trung, mà một nhóm người khác cũng có vẻ đang di chuyển đến đó.

Hình ảnh này khiến lòng Mộ Khinh Ca trầm xuống.

Đối phương không dừng bước, càng xác minh khả năng thứ nhất! Đó chính là, họ biết vị trí cất giấu Thần Sách cuốn Trung.

Hiện giờ chậm chạp không tìm được, hoặc là họ chỉ biết đại khái không biết chính xác, hoặc là bị cái gì đó ngăn trở làm kéo dài tiến độ.

Nhưng Mộ Khinh Ca thiên về suy đoán họ chỉ biết địa điểm đại khái. Dù sao lấy thực lực đối phương, trong Hàn Tấc này không có gì có thể ngăn trở bước chân họ.

Ầm ầm ầm oanh!!!

Cánh đồng tuyết mơ hồ rung động.

Một hàng năm người, một nam tử trung niên lại lấy một thanh niên cầm đầu.

Họ mặc tuyết bào màu trắng, mặt trên thêu hoa văn bằng sợi vàng, thoạt nhìn thân phận bất phàm.

"Thiếu chủ, phía đó hình như đang động đất." Một người trong đó nói với người trẻ tuổi.

Người trẻ tuổi ngũ quan tuấn lãng góc cạnh rõ ràng, khí vũ hiên ngang. Mày kiếm mắt sáng, khí chất bất phàm. Cặp mắt thâm sâu ẩn chứa lãnh lệ và mũi nhọn.

"Không cần để ý tới, tranh thủ thời gian xác định vị trí Thần Sách cuốn Trung." Giọng nói Mộ Thiên Âm giấu một tia lạnh lẽo, không chứa chút tình cảm nào.

"Vâng, Thiếu chủ." Người trung niên không dám ngỗ nghịch, vội vàng lui xuống.

Lại một người xuất hiện bên cạnh Mộ Thiên Âm. Hắn trầm giọng nói: "Thiếu chủ, Thiên Lộc giả nói lúc ông mở thông đạo, cảm giác có một nơi khác cũng đang mở thông đạo, đoán chừng là người đề cử khác cũng vào được đây."

"Tới thì tới, đụng phải thì gi3t." Mộ Thiên Âm nhàn nhạt trả lời.

Câu trả lời nói lên hắn lãnh khốc và vô tình.

Đồng thời cũng nói lên hắn hiểu rõ ràng việc cạnh tranh ngôi vương. Nếu đều là đối thủ, vậy cần gì phải lưu tình?

"Mộ tộc, chỉ cần mình ta làm Thiếu chủ là đủ rồi. Ngoại trừ ta, không ai có khả năng đưa Mộ tộc l3n đỉnh cao." Hắn tự tin nói.

"Thiếu chủ nói đúng! Ta chờ ngày Thiếu chủ lãnh đạo, vì phục hưng Mộ tộc ta, muôn lần ch3t không chối từ!" Bốn người đi theo hắn đều sôi nổi tỏ thái độ.

Mộ Thiên Âm không hề động dung, chỉ mất kiên nhẫn nói: "Được rồi, không cần lãng phí thời gian. Trận đấu này, chỉ khi lấy được Thần Sách mới là kẻ thắng!"

Trong đôi mắt thâm thúy sắc bén lóe tia tối. Chỉ có chính hắn rõ ràng mình cần có được Thần Sách hoàn chỉnh gấp thế nào. Bởi vì hắn không sinh ra trong dòng chính Mộ tộc, hắn cần có được Thần Sách hoàn chỉnh để chứng minh với Mộ tộc nhân, hắn mới là người được trời chọn. Từ nay về sau, hắn chính là trời của Mộ tộc!

"Thần Điện Trung Cổ Giới chính là một đám thùng cơm. Cư nhiên dễ dàng để ngươi bỏ chạy, còn đi vào đây. Cũng tốt, để ta nhìn xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh. Nếu khiến người ta thất vọng, vậy nên kết thúc tại đây đi." Mộ Thiên Âm thầm nói.

...

"Có vẻ ổn rồi." Mộ Khinh Ca vẫn luôn chú ý biến hóa trên bản đồ. Lúc năm người họ tiếp cận đến góc đông bắc, nàng mới nín thở, xoay người vào không gian.

Nàng vừa mới trốn vào, hơn mười vạn dị thú lao nhanh phía sau. Dọc đường đi liên tục bị Mộ Khinh Ca khiêu khích đến đỏ mắt, quả thực hận không thể gi3t Mộ Khinh Ca thỏa nỗi hận.

Hiện giờ chỉ có gi3t chóc mới bình ổn cơn giận chúng nó. Cho nên dù không nhìn thấy Mộ Khinh Ca, chúng nó vẫn lao nhanh về phía trước. Cứ như nhận định kẻ dám khiêu khích bọn chúng đang ở phía trước.

Hơn mười vạn dị thú lao ầm ầm trên cánh đồng tuyết, mặt đất bị chấn động xuất hiện vết rách rất sâu, cũng bại lộ ra lớp băng thật dày.

Đợi chúng nó rời khỏi, Mộ Khinh Ca mới nhảy ra từ không gian. Phủi phủi vạt áo mình, thong thả ném một câu: "Thường nói đầu óc khủng long chỉ như quả hạch đào, không quá thông minh, quả nhiên là thế."

Nàng nhắm mắt, chấm đen đại diện cho thế lực nàng hẳn là đã dần dần thoát khỏi đàn dị thú truy sát, đang ngừng lại thay đổi vị trí chạy tới chỗ nàng.

Còn đàn dị thú bọn họ đưa tới đang dần sát nhập cùng lao về hướng đông bắc, tiếp cận đến một phương khác.

Dựa theo xu thế này, cả đàn chạy thêm một lát, hội tụ đủ. Sau nửa canh giờ là có thể đối mặt với mấy vị khách từ đại lục Thần Ma rồi.

Mộ Khinh Ca mở mắt, cười lạnh lùng: "Tận tình hưởng thụ lễ gặp mặt ta chuẩn bị cho ngươi đi, đừng khiến ta thất vọng!"

Nàng nói câu này xong, từ phía xa bên tay phải nàng có một bóng người nho nhỏ chạy tới.

Nhìn gần mới thấy rõ mặt, đúng là Nguyên Nguyên đến tập hợp sau khi làm xong nhiệm vụ.

...

"Thiếu chủ, Thiên Lộc giả chỉ cho chúng ta biết vị trí đại khái. Cho dù chúng ta kiểm tra tỉ mỉ cũng phải tiêu tốn vài ngày."

"Thiếu chủ, Thiên Lộc giả nói trong phạm vi trăm dặm đều có khả năng cất giấu Thần Sách cuốn Trung, chúng ta chỉ có vài người..."

Mộ Thiên Âm nhăn mi, ngũ quan góc cạnh rõ ràng càng thêm sắc bén lạnh lẽo: "Các ngươi đang nói lý với bản thiếu chủ?"

"Thuộc hạ không dám!" Bốn thuộc hạ đều cúi đầu, không dám tiếp tục nhiều lời.

Mộ Thiên Âm lạnh lẽo nhìn bọn họ, thanh âm trầm thấp: "Vô luận các ngươi dùng cách gì, kể cả hủy diệt không gian này, cần phải nửa ngày tìm được cho ta."

Bốn thuộc hạ đồng thời biến sắc. Nửa ngày phải tìm được Thần Sách, làm sao hoàn thành được.

Nếu là nhiệm vụ không thể hoàn thành...

Bốn người đồng thời nổi da gà, Mộ Thiên Âm quản chế thuộc hạ, hình phạt rất nặng. Sau khi bọn họ trở về, không ch3t cũng sẽ bị gọt một lớp da.

"Thiếu chủ, Thiên Lộc giả không phải nói sẽ cho chúng ta thời gian bảy ngày sao? Hà tất gấp như thế?" Một người trong đó căng thẳng mở miệng.

Mộ Thiên Âm lạnh lùng quét tới: "Ngươi nghi ngờ lời ta nói?"

"Không, không dám! Thuộc hạ không dám!" Người nọ lập tức quỳ gối nhận sai.

Mộ Thiên Âm híp mắt xẹt qua tia sáng âm lãnh: "Không dám nói, còn không mau tìm cho ta." Thần Sách, đương nhiên phải lấy về càng nhanh càng tốt.

"Bảy ngày! Linh áp đại lục Thần Ma cao như vậy, lấy bản lĩnh của sư phụ cũng chỉ có thể khống chế thông đạo bảy ngày. Vậy còn bên Trung Cổ Giới? Có thể ở đây bao lâu?" Mộ Thiên Âm thầm nghĩ. Hắn luôn có cảm giác, đối thủ của hắn tới từ Trung Cổ Giới.

Rống rống!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện