Vị Vương Công Cuối Cùng
Chương 49: Xa cách (6)
“Sẽ nói gì về tôi? Có nói đến chuyện tôi thích Minh Nguyệt tiểu thư, nhưng em làm bộ như không biết không? …”
Minh Nguyệt nghe câu này, trong lòng như có nước đá rơi lên mỏ hàn nung đỏ, nóng lạnh giao thoa, “xèo” một tiếng bốc lên sương trắng, che mờ con mắt, một hồi lâu không phản ứng lại được. Lát sau quay đầu đi, trong lòng lại bắt đầu tức tối với chính mình: Trước nay tự cho là thông minh, chiếm giữ lợi dụng thiện ý và sự hào hiệp của vị tiên sinh tốt bụng giúp đỡ mình, giống như một đứa trẻ hết lần này đến lần khác này, cười hì hì ngẩng đầu giơ tay đòi người lớn cho kẹo, đến cùng lại tỏ vẻ tội nghiệp và bướng bỉnh, duy trì một khoảng cách không gần không xa, một mối quan hệ không thân không sơ, giả bộ hồ đồ với tấm lòng của anh! Nhưng anh biết. Sao anh có thể không biết? Có ai ngu xuẩn như nàng đâu? Để người khác bắt được cổ tay!
Cảm giác tự trách và chán nản khiến nàng nhất thời cảm thấy bối rối khó chịu vô cùng, túa mồ hôi lạnh ướt đẫm người. Nàng xé toạc lớp ngụy trang dịu dàng mềm yếu của mình, bỗng hung tợn quay phắt lại, lệ dâng lên, lại ngậm trong mắt không chịu chảy ra, nghiến răng nói với Azuma Shuji: “Azuma tiên sinh nói em làm bộ không biết? Em nên biết sao? Em biết rồi thì phải làm sao?! Anh không biết em là ai, anh không biết tiểu sử của em, anh không biết quá khứ của em. Anh đột nhiên xuất hiện, giúp đỡ em, tháo gỡ rắc rối cho em là có tư cách khoa chân múa tay, giậu đổ bìm leo với em, đúng không? Nói sớm cho em biết không được sao? Nếu sớm nói anh muốn đòi nợ vào lúc này, lúc nợ anh nhiều như vậy em đã sớm hiểu rõ được phần nào rồi! …”
Azuma Shuji trợn mắt há hốc.
Minh Nguyệt đứng dậy bỏ đi, thân thể yếu ớt, nóng vội công tâm, bên tai ù ù, đi được mấy bước chân bỗng như nhũn ra, lảo đảo suýt ngã, chống tay phải vịn tường.
Azuma vội tiến tới, muốn đỡ nàng, Minh Nguyệt xua tay: “Không cần.”
Shuji đứng đó, xoa xoa hai tay, không còn cách nào, hối hận vô cùng nhưng không biết phải làm sao. Anh vốn không giỏi ăn nói, vất vả mãi mới nói ra được, vậy mà lại khiến nàng có phản ứng như vậy, lúc này chỉ cảm thấy có trăm miệng cũng không biện bạch được, mắt nóng lên, cuống đến độ muốn chảy cả nước mắt.
Cơn choáng váng và ù tai của Minh Nguyệt vất vả mãi mới qua, đợi đầu óc tỉnh táo lại rồi, đưa lưng về phía Shuji, lạnh lùng nói: “Nam Nhất là bạn thân em, chuyện ngày đó cầu xin Azuma tiên sinh, dù biết hôm nay anh sẽ đòi nợ, cũng vẫn sẽ nhờ. Ơn nghĩa này quá lớn, nếu sau này Azuma tiên sinh muốn cái mạng này, em, cũng, cho.”
Shuji nhụt chí ngồi xuống ghế, Minh Nguyệt cuối cùng rời đi, bước chân vội vã, anh nhìn bóng lưng nàng, chậm rãi lắc đầu.
Chiều hôm đó, Nam Nhất đến văn phòng của Đổng Thiệu Kỳ, qua khe cửa thấy anh đang cúi đầu xuống bàn soạn tài liệu, sườn mặt rất đẹp, lông mày rậm như bụi cỏ tranh mọc thành hình chữ bát (八). Nam Nhất hơi lưỡng lự, trong đầu đang biên trước những lời biện luận muốn nói với anh, bên cạnh bỗng xuất hiện một người đàn ông mập mạp thân thiện khoảng hơn bốn mươi tuổi: “Em gái tìm ai thế?”
Nam Nhất nói: “À, cháu…”
Thiệu Kỳ nghe thấy tiếng đi ra khỏi phòng làm việc, thấy là cô, không nói gì.
Nam Nhất chỉ chỉ anh, nói với ông chú mập: “Cháu tìm anh ta, Đổng Thiệu Kỳ.”
Ông chú mập cười ha hả: “Tiểu Đổng không phải là ở đây sao? Tôi thấy cô đứng ngoài cửa nhìn hơn mười phút rồi, còn thắc mắc không biết cô làm gì.”
Nam Nhất mếu máo, nghĩ, Chú gì ơi, sao chú lắm lời thế.
Ông chú mập rời đi, Thiệu Kỳ vẫn nhìn Nam Nhất không cười không nói, Nam Nhất cúi thấp đầu: “Chào cậu Thiệu Kỳ, vết thương trên đầu đã khá hơn chút nào chưa? Còn đau đầu không?”
Thiệu Kỳ nói: “Cảm phiền quý cô nhớ thương.”
Chuyện này xảy ra hơn mười ngày trước, sức khỏe Nam Nhất đã hồi phục, ngủ trưa tỉnh lại, đang nằm bần thần trên giường, chợt nghe bên ngoài có tiếng động, là Đổng Thiệu Kỳ lại đến cửa thăm hỏi. Người lớn không có nhà, cô giúp việc bưng trà và bánh trái lên mời anh, Nam Nhất mặc váy ngủ khoác áo bông, cả người tròn vo đi ra, chân còn đạp dép bông, trông thấy Thiệu Kỳ, cô khom người vái dài: “Đại ca, anh lại tới quấy rầy tôi đấy à? Còn không chịu cho tôi yên thân sao.”
Thiệu Kỳ đứng lên: “Khách khí, không dám quầy rầy. Chỉ là muốn mời cậu tối mai đi xem phim, tới đưa vé thôi.”
Nam Nhất thích xem chiếu bóng, ra khỏi tù đã được một tháng, khó tránh khỏi có chút nhớ nhung, há miệng ra lại không sốt ruột tiễn khách như mọi khi.
Thiệu Kỳ thấy có cơ hội, vội vàng thừa thắng xông lên: “Có một bộ phim hài Mĩ, buồn cười chết được. Trong đó có người đàn ông đội mũ dạ, miệng để ria mép, mặc áo đuôi tôm và quần thụng… Mọi người đều khen rất hay.” Dứt lời nhìn Nam Nhất cười cười: “Muốn đi không? Muốn đi, mình dẫn cậu đi.”
Nam Nhất không đáp, ngồi xuống, bảo cô giúp việc bưng bánh trái chuẩn bị cho Thiệu Kỳ qua, lấy thìa múc một miếng, bỏ vào miệng, chậm rãi nói: “Muốn đi, rất muốn đi, đã lâu lắm rồi mình không ra khỏi nhà…”
“Đúng rồi đó, hiện giờ ngày xuân đang đẹp, đồi bắc cũng lên cỏ xanh mướt rồi. Mình nói cậu cũng nên ra ngoài đi chơi một chút đi. Nghe nói thời tiết sẽ còn ấm lên nữa, mình ăn một bữa cơm Tây trước, sau đó cùng đi xem chiếu bóng. Mình nói này chứ,” Thiệu Kỳ nói, “Người khác bị bệnh gầy đi, mình thấy cậu như béo lên năm cân ấy? Ra ngoài đi lại, hít thở không khí mới đi…”
Còn chưa nói hết, Nam Nhất đã nhảy dựng lên, hất mặt: “Đổng Thiệu Kỳ, ai cho cậu cái quyền chê bai mình hả? Mỗi người một chí, ai sống kiểu người nấy, mình cứ thích ở nhà cho béo lên đấy, cậu có vé xem phim thì ngon chắc? Cậu có biết người đó tên gì không, mình nói cho cậu biết, cái tay để ria mép, mặc áo đuôi tôm và quần thụng đó tên là Chaplin, phim của ông ấy mình xem từ lâu rồi. Mai dù mình có muốn đi xem cũng không đi với cậu.”
“Việc gì phải gây khó dễ với bản thân thế chứ?”
“Ha ha, quá lời rồi, mình không có tự gây khó dễ với bản thân, chỉ là không muốn làm theo lời cậu thôi.”
“Mình đắc tội cậu chỗ nào?”
“Cậu tới không phải là để cười nhạo mình sao? Hôm đó cậu còn dám nhắc tới chuyện mình mặc trộm quần lót đỏ của chị mình, cậu không nhắc tới thì thôi, nhắc tới lại khiến mình nghĩ tới một chuyện khác. Năm mười một tuổi, mẹ mình cho mình hai đồng xu mua kẹo mứt lê ăn, chính cậu bảo mình cầm hai xu theo cậu ra bãi chơi đắp cát, sau đó mình chỉ nhặt về được một xu, xu còn lại mình thấy là bị cậu lấy mất rồi.”
“Còn nhớ cơ à?”
“Cả đời không quên.”
“Vậy mình phải bồi thường cậu thế nào?”
“Cậu biến đi là mình được an ủi lắm rồi.”
Ban đầu Đổng Thiệu Kỳ còn cợt nhả ba hoa với Nam Nhất, nghe đến chuyện này, vẻ mặt ngượng ngùng, không nói tiếp nữa, chỉnh trang quần áo rồi đi ra cửa, định cáo từ. Nam Nhất bám theo sau lưng anh: “Ồ? Không vui? Tôi chỉ mới nói vài câu, ngài đã không vui rồi. Cũng chẳng sợ nói với cậu, chúng ta chơi chung chưa được bao lâu, tôi đáng ghét lắm đấy. Nói mấy câu thì đã là gì? Tôi còn từng ngồi tù nữa kia, ngài không biết sao? Thời gian không dài, nhưng học được không ít, quỷ tôi thấy còn nhiều hơn người cậu gặp. Muốn lừa bịp tôi nữa không? Chỉ bằng cậu…”
Nam Nhất càng nói càng khó nghe, Đổng Thiệu Kỳ bỗng quay phắt lại, nhìn xoáy vào Nam Nhất. Nam Nhất nháy mắt ngậm miệng.
“Lưu Nam Nhất,” Thiệu Kỳ chậm rãi nói, “Cậu có biết cậu không có mũi không?”
“Có ý gì?”
“Nói cho đúng thì là mũi cậu nằm sấp. Nhìn cậu xấu chết được, cậu có biết không? Tôi lừa bịp cậu? Tôi lừa bịp cậu làm gì?” Thiệu Kỳ lạnh lùng nói, “Từ nhỏ tôi đã cảm thấy chơi với cậu rất vui, khi còn bé tôi cũng rất thích cậu, trở về còn muốn làm bạn với cậu, cậu có nhất thiết phải hung thần ác sát như vậy với tôi không? Không phải tôi không vui. Thật đấy. Nam Nhất, cậu mới là người không vui. Cậu vô cùng không vui, nhưng cậu không phát tiết ra được nên cậu đi so đo với chính mình, vừa bẩn vừa béo trốn trong nhà, thấy tôi tới thì xách mé với tôi. Cậu thật đáng thương, Lưu Nam Nhất.” Đổng Thiệu Kỳ vừa độc địa vừa bình tĩnh nói, xoay người định xuống thềm lấy áo khoác ngoài cửa, cô giúp việc vừa mới đánh sáp sàn nhà, Thiệu Kỳ chưa quen địa hình, bị trượt chân, ngã oạch, tứ chi chổng lên, đập ót xuống dưới, đánh “đùng” một tiếng, trông rất tức cười.
Mới vừa hùng hồn dạy dỗ Nam Nhất, giờ lại ngã lăn quay thảm hại, Nam Nhất còn đang hận đến ngứa răng, thấy thế không nhịn được vỗ tay cười ha hả. Đổng Thiệu Kỳ sao có thể không đau. Anh chậm rãi ngồi dậy, mặc áo khoác vào, vẻ mặt bình tĩnh, giả bộ như mình không làm sao, chỉ là lúc ra đến cửa thì quay lại giơ ngón cái lên với Lưu Nam Nhất vẫn đang cười dở.
Đóng cửa lại, vẻ mặt cười cợt của Nam Nhất lập tức xụ xuống, một mình đứng ở cửa hồi lâu mới quay lại phòng khách, trông thấy hai tờ vé xem phim được anh gài dưới chén trà.
Minh Nguyệt nghe câu này, trong lòng như có nước đá rơi lên mỏ hàn nung đỏ, nóng lạnh giao thoa, “xèo” một tiếng bốc lên sương trắng, che mờ con mắt, một hồi lâu không phản ứng lại được. Lát sau quay đầu đi, trong lòng lại bắt đầu tức tối với chính mình: Trước nay tự cho là thông minh, chiếm giữ lợi dụng thiện ý và sự hào hiệp của vị tiên sinh tốt bụng giúp đỡ mình, giống như một đứa trẻ hết lần này đến lần khác này, cười hì hì ngẩng đầu giơ tay đòi người lớn cho kẹo, đến cùng lại tỏ vẻ tội nghiệp và bướng bỉnh, duy trì một khoảng cách không gần không xa, một mối quan hệ không thân không sơ, giả bộ hồ đồ với tấm lòng của anh! Nhưng anh biết. Sao anh có thể không biết? Có ai ngu xuẩn như nàng đâu? Để người khác bắt được cổ tay!
Cảm giác tự trách và chán nản khiến nàng nhất thời cảm thấy bối rối khó chịu vô cùng, túa mồ hôi lạnh ướt đẫm người. Nàng xé toạc lớp ngụy trang dịu dàng mềm yếu của mình, bỗng hung tợn quay phắt lại, lệ dâng lên, lại ngậm trong mắt không chịu chảy ra, nghiến răng nói với Azuma Shuji: “Azuma tiên sinh nói em làm bộ không biết? Em nên biết sao? Em biết rồi thì phải làm sao?! Anh không biết em là ai, anh không biết tiểu sử của em, anh không biết quá khứ của em. Anh đột nhiên xuất hiện, giúp đỡ em, tháo gỡ rắc rối cho em là có tư cách khoa chân múa tay, giậu đổ bìm leo với em, đúng không? Nói sớm cho em biết không được sao? Nếu sớm nói anh muốn đòi nợ vào lúc này, lúc nợ anh nhiều như vậy em đã sớm hiểu rõ được phần nào rồi! …”
Azuma Shuji trợn mắt há hốc.
Minh Nguyệt đứng dậy bỏ đi, thân thể yếu ớt, nóng vội công tâm, bên tai ù ù, đi được mấy bước chân bỗng như nhũn ra, lảo đảo suýt ngã, chống tay phải vịn tường.
Azuma vội tiến tới, muốn đỡ nàng, Minh Nguyệt xua tay: “Không cần.”
Shuji đứng đó, xoa xoa hai tay, không còn cách nào, hối hận vô cùng nhưng không biết phải làm sao. Anh vốn không giỏi ăn nói, vất vả mãi mới nói ra được, vậy mà lại khiến nàng có phản ứng như vậy, lúc này chỉ cảm thấy có trăm miệng cũng không biện bạch được, mắt nóng lên, cuống đến độ muốn chảy cả nước mắt.
Cơn choáng váng và ù tai của Minh Nguyệt vất vả mãi mới qua, đợi đầu óc tỉnh táo lại rồi, đưa lưng về phía Shuji, lạnh lùng nói: “Nam Nhất là bạn thân em, chuyện ngày đó cầu xin Azuma tiên sinh, dù biết hôm nay anh sẽ đòi nợ, cũng vẫn sẽ nhờ. Ơn nghĩa này quá lớn, nếu sau này Azuma tiên sinh muốn cái mạng này, em, cũng, cho.”
Shuji nhụt chí ngồi xuống ghế, Minh Nguyệt cuối cùng rời đi, bước chân vội vã, anh nhìn bóng lưng nàng, chậm rãi lắc đầu.
Chiều hôm đó, Nam Nhất đến văn phòng của Đổng Thiệu Kỳ, qua khe cửa thấy anh đang cúi đầu xuống bàn soạn tài liệu, sườn mặt rất đẹp, lông mày rậm như bụi cỏ tranh mọc thành hình chữ bát (八). Nam Nhất hơi lưỡng lự, trong đầu đang biên trước những lời biện luận muốn nói với anh, bên cạnh bỗng xuất hiện một người đàn ông mập mạp thân thiện khoảng hơn bốn mươi tuổi: “Em gái tìm ai thế?”
Nam Nhất nói: “À, cháu…”
Thiệu Kỳ nghe thấy tiếng đi ra khỏi phòng làm việc, thấy là cô, không nói gì.
Nam Nhất chỉ chỉ anh, nói với ông chú mập: “Cháu tìm anh ta, Đổng Thiệu Kỳ.”
Ông chú mập cười ha hả: “Tiểu Đổng không phải là ở đây sao? Tôi thấy cô đứng ngoài cửa nhìn hơn mười phút rồi, còn thắc mắc không biết cô làm gì.”
Nam Nhất mếu máo, nghĩ, Chú gì ơi, sao chú lắm lời thế.
Ông chú mập rời đi, Thiệu Kỳ vẫn nhìn Nam Nhất không cười không nói, Nam Nhất cúi thấp đầu: “Chào cậu Thiệu Kỳ, vết thương trên đầu đã khá hơn chút nào chưa? Còn đau đầu không?”
Thiệu Kỳ nói: “Cảm phiền quý cô nhớ thương.”
Chuyện này xảy ra hơn mười ngày trước, sức khỏe Nam Nhất đã hồi phục, ngủ trưa tỉnh lại, đang nằm bần thần trên giường, chợt nghe bên ngoài có tiếng động, là Đổng Thiệu Kỳ lại đến cửa thăm hỏi. Người lớn không có nhà, cô giúp việc bưng trà và bánh trái lên mời anh, Nam Nhất mặc váy ngủ khoác áo bông, cả người tròn vo đi ra, chân còn đạp dép bông, trông thấy Thiệu Kỳ, cô khom người vái dài: “Đại ca, anh lại tới quấy rầy tôi đấy à? Còn không chịu cho tôi yên thân sao.”
Thiệu Kỳ đứng lên: “Khách khí, không dám quầy rầy. Chỉ là muốn mời cậu tối mai đi xem phim, tới đưa vé thôi.”
Nam Nhất thích xem chiếu bóng, ra khỏi tù đã được một tháng, khó tránh khỏi có chút nhớ nhung, há miệng ra lại không sốt ruột tiễn khách như mọi khi.
Thiệu Kỳ thấy có cơ hội, vội vàng thừa thắng xông lên: “Có một bộ phim hài Mĩ, buồn cười chết được. Trong đó có người đàn ông đội mũ dạ, miệng để ria mép, mặc áo đuôi tôm và quần thụng… Mọi người đều khen rất hay.” Dứt lời nhìn Nam Nhất cười cười: “Muốn đi không? Muốn đi, mình dẫn cậu đi.”
Nam Nhất không đáp, ngồi xuống, bảo cô giúp việc bưng bánh trái chuẩn bị cho Thiệu Kỳ qua, lấy thìa múc một miếng, bỏ vào miệng, chậm rãi nói: “Muốn đi, rất muốn đi, đã lâu lắm rồi mình không ra khỏi nhà…”
“Đúng rồi đó, hiện giờ ngày xuân đang đẹp, đồi bắc cũng lên cỏ xanh mướt rồi. Mình nói cậu cũng nên ra ngoài đi chơi một chút đi. Nghe nói thời tiết sẽ còn ấm lên nữa, mình ăn một bữa cơm Tây trước, sau đó cùng đi xem chiếu bóng. Mình nói này chứ,” Thiệu Kỳ nói, “Người khác bị bệnh gầy đi, mình thấy cậu như béo lên năm cân ấy? Ra ngoài đi lại, hít thở không khí mới đi…”
Còn chưa nói hết, Nam Nhất đã nhảy dựng lên, hất mặt: “Đổng Thiệu Kỳ, ai cho cậu cái quyền chê bai mình hả? Mỗi người một chí, ai sống kiểu người nấy, mình cứ thích ở nhà cho béo lên đấy, cậu có vé xem phim thì ngon chắc? Cậu có biết người đó tên gì không, mình nói cho cậu biết, cái tay để ria mép, mặc áo đuôi tôm và quần thụng đó tên là Chaplin, phim của ông ấy mình xem từ lâu rồi. Mai dù mình có muốn đi xem cũng không đi với cậu.”
“Việc gì phải gây khó dễ với bản thân thế chứ?”
“Ha ha, quá lời rồi, mình không có tự gây khó dễ với bản thân, chỉ là không muốn làm theo lời cậu thôi.”
“Mình đắc tội cậu chỗ nào?”
“Cậu tới không phải là để cười nhạo mình sao? Hôm đó cậu còn dám nhắc tới chuyện mình mặc trộm quần lót đỏ của chị mình, cậu không nhắc tới thì thôi, nhắc tới lại khiến mình nghĩ tới một chuyện khác. Năm mười một tuổi, mẹ mình cho mình hai đồng xu mua kẹo mứt lê ăn, chính cậu bảo mình cầm hai xu theo cậu ra bãi chơi đắp cát, sau đó mình chỉ nhặt về được một xu, xu còn lại mình thấy là bị cậu lấy mất rồi.”
“Còn nhớ cơ à?”
“Cả đời không quên.”
“Vậy mình phải bồi thường cậu thế nào?”
“Cậu biến đi là mình được an ủi lắm rồi.”
Ban đầu Đổng Thiệu Kỳ còn cợt nhả ba hoa với Nam Nhất, nghe đến chuyện này, vẻ mặt ngượng ngùng, không nói tiếp nữa, chỉnh trang quần áo rồi đi ra cửa, định cáo từ. Nam Nhất bám theo sau lưng anh: “Ồ? Không vui? Tôi chỉ mới nói vài câu, ngài đã không vui rồi. Cũng chẳng sợ nói với cậu, chúng ta chơi chung chưa được bao lâu, tôi đáng ghét lắm đấy. Nói mấy câu thì đã là gì? Tôi còn từng ngồi tù nữa kia, ngài không biết sao? Thời gian không dài, nhưng học được không ít, quỷ tôi thấy còn nhiều hơn người cậu gặp. Muốn lừa bịp tôi nữa không? Chỉ bằng cậu…”
Nam Nhất càng nói càng khó nghe, Đổng Thiệu Kỳ bỗng quay phắt lại, nhìn xoáy vào Nam Nhất. Nam Nhất nháy mắt ngậm miệng.
“Lưu Nam Nhất,” Thiệu Kỳ chậm rãi nói, “Cậu có biết cậu không có mũi không?”
“Có ý gì?”
“Nói cho đúng thì là mũi cậu nằm sấp. Nhìn cậu xấu chết được, cậu có biết không? Tôi lừa bịp cậu? Tôi lừa bịp cậu làm gì?” Thiệu Kỳ lạnh lùng nói, “Từ nhỏ tôi đã cảm thấy chơi với cậu rất vui, khi còn bé tôi cũng rất thích cậu, trở về còn muốn làm bạn với cậu, cậu có nhất thiết phải hung thần ác sát như vậy với tôi không? Không phải tôi không vui. Thật đấy. Nam Nhất, cậu mới là người không vui. Cậu vô cùng không vui, nhưng cậu không phát tiết ra được nên cậu đi so đo với chính mình, vừa bẩn vừa béo trốn trong nhà, thấy tôi tới thì xách mé với tôi. Cậu thật đáng thương, Lưu Nam Nhất.” Đổng Thiệu Kỳ vừa độc địa vừa bình tĩnh nói, xoay người định xuống thềm lấy áo khoác ngoài cửa, cô giúp việc vừa mới đánh sáp sàn nhà, Thiệu Kỳ chưa quen địa hình, bị trượt chân, ngã oạch, tứ chi chổng lên, đập ót xuống dưới, đánh “đùng” một tiếng, trông rất tức cười.
Mới vừa hùng hồn dạy dỗ Nam Nhất, giờ lại ngã lăn quay thảm hại, Nam Nhất còn đang hận đến ngứa răng, thấy thế không nhịn được vỗ tay cười ha hả. Đổng Thiệu Kỳ sao có thể không đau. Anh chậm rãi ngồi dậy, mặc áo khoác vào, vẻ mặt bình tĩnh, giả bộ như mình không làm sao, chỉ là lúc ra đến cửa thì quay lại giơ ngón cái lên với Lưu Nam Nhất vẫn đang cười dở.
Đóng cửa lại, vẻ mặt cười cợt của Nam Nhất lập tức xụ xuống, một mình đứng ở cửa hồi lâu mới quay lại phòng khách, trông thấy hai tờ vé xem phim được anh gài dưới chén trà.
Bình luận truyện