Vô Tiên

Chương 914: Bóng đêm như mực (1)



Đây là hai người muốn lên thuyền. Lâm Nhất nhìn đối phương một cái, lắc đầu nói:

- Không tiện....

Nói xong, hắn đẩy thuyền rời bến rồi đội mưa mà về. Thuyền nhỏ đã dựng lều che mưa, Vũ Nhi ngồi bên dưới, ánh mắt không ngừng quan sát Lâm đại ca của nàng ta.

Sau khi ra khỏi Vọng Hồ trấn, Lâm Nhất đang chèo thuyền đột nhiên lên tiếng hỏi:

- Ngươi nói gì với hai người đó thế.

Lâm đại ca vẫn nhớ chuyện này! Vũ Nhi cười thản nhiên, nói:

- Khi ta mua rượu gặp được hai người đó, chắc là thấy ta ăn mặc như ngư dân, hai người liền hỏi ta sống ở đâu, có hẻo lánh không, trong thôn có nhiều người không. Hỏi thật là lạ!

- Ngươi nói hết à...

Lâm Nhất truy hỏi một câu. Vũ Nhi trả lời:

- Ừ! Vọng Hồ thôn ở ngay ngoài Vọng Hồ hai mươi ba mươi dặm, chỉ có hơn mười hộ gia đình, rất là hẻo lánh... Ta nhớ đại ca nên vội vàng trở về, ai ngờ hai người đó lại một đường theo tới đây, còn đòi lên thuyền.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- ...

- Đại ca?

Thấy Lâm Nhất không nói gì, đặc biệt là vẻ lạnh lùng khi vừa rồi không đồng ý để đối phương lên thuyền, Vũ Nhi có chút lo lắng.

Một thân áo đen của hai người trung niên đó không phải nguyên do khiến Lâm Nhất sinh ra đề phòng. Mà là khi ở gần, âm khí trên người đối phương khá nặng, khiến người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu. Còn cả túi Càn Khôn đeo bên hông, đây rõ ràng chính là hai tu sĩ. Lên thuyền? Tránh còn không kịp nữa là, sao lại để hai người họ lên thuyền! Chỉ có điều, những lời này không thể phân trần với Vũ Nhi, cũng không thể nói rõ được.

- Không sao, ta chỉ là thuận miệng hỏi vậy thôi!

Lâm Nhất an ủi một câu, mới khiến Vũ Nhi lại tươi cười.

Lúc chạn vạng, trời hết mưa, Vọng Hồ thôn cũng mát mẻ hơn. Sau khi cơm chiều, mọi người nghỉ ngơi sớm, Lâm Nhất một mình ngồi trong lều cỏ

Không có thần thức, không thể nội thị, hoàn toàn không biết gì cả về tình hình trong cơ thể. Lâm Nhất đành phải luyện từ tầng thứ nhất của Huyền Thiên tâm pháp, giống như quay về lúc trước mười ba tuổi, làm bài tập này mỗi đêm. Hiện giờ mình giống như bị nhốt trong một căn phòng, đi tám mươi bốn năm, lại quay về trước kia. Chỉ là, đã chạm tới tu vi Kim Đan, tất cả bị sụp đổ, hắn lúc này đã mất đi sự bình thản và yên tĩnh ngày xưa, trong lòng có thêm mấy phần vội vàng xao động.

Theo khẩu quyết, hành công chín vòng, giống như bút cọ tô vào khoảng không, lại uổng phí một phen công phu. Buồn bã ngồi hồi lâu, Lâm Nhất cầm lấy Tử Kim Hồ Lô uốt một ngụm to. trong cảm giác say sưa, hắn thở dài.

Cứ thế này ở lại Vọng Hồ thôn à? Đợi lúc hao hết thọ nguyên thì chết ở bờ Vọng Hồ?

Sờ sờ hai má, Lâm Nhất thật sự không biết còn có thể sống bao lâu nữa. Mặc dù tướng mạo vẫn trẻ, nhưng đã tám mươi bốn tuổi rồi. Tuổi này ở phàm tục đã không còn sống được bao lâu nữa. Nếu theo tu vi Trúc Cơ thì thọ nguyên nguyên còn có một trăm sáu bảy mươi năm, nếu theo thọ nguyên tu vi Kim Đan thì còn có thể sống hơn bốn trăm tuổi. Không nói đến vào thời điểm kết đan cuối cùng thất bại trong gang tấc, trước mắt mình đã hoàn toàn không còn tu vi. Còn có được bao năm thọ nguyện nữa thì thật sự không rõ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Chua chát và bất đắc dĩ xộc lên trong lòng, Lâm Nhất không nhịn được lại cầm hô lô lên, nhưng lại đột nhiên ngừng lại.

Một tiếng kêu sợ hãi đột nhiên vang lên trong thôn nhỏ, lập tức im bặt, tất cả đều trở về yên lặng.

Lâm Nhất lại biến sắc, đứng dậy đi ra khỏi lều cỏ. Mới rồi rõ ràng là có người kêu cứu, tiếng hét vừa ra khỏi miệng đã im bặt, hiển nhiên là người đang kêu cứu gặp biến cố.

Trong nhà cỏ sáng đèn, một sột soạt vang lên, Vũ Nhi đi ra, thấy Lâm Nhất đã đứng trong sân, vội hỏi:

- Lâm đại ca, vừa rồi có động tĩnh gì thế?

Lúc này sắc trời đã đen xì, vươn tay không thấy năm ngón, chỉ có ánh đèn lần lượt sáng lên.

- Ta cũng không biết.

Nói xong Lâm Nhất ra khỏi vườn, xoay người nhìn về hướng đông. Vũ Nhi theo ra, chỉ cảm thấy một trận gió thổi tới, khiến người trong lòng lạnh run. Nàng ta vươn tay ra nắm chặt lấy vạt áo của Lâm đại ca.

Lúc này một trận huyết tinh khí dày đặc từ đầu đông thôn thổi tới. Đèn vừa sáng liền tắt ngay, còn có tiếng gào khóc thảm thiết truyền đến, khiến người ta sởn gai ốc.

Trong bóng đêm, Vũ Nhi dựa sát vào Lâm Nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện